Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 57: Đến Trường Cứu Liên Hương




Chương 57: Đến Trường Cứu Liên Hương

Cơ nhưng mà đi vào chưa đươc bao lâu thì cánh cửa nối vào nhà của Trần Khánh Linh đột nhiên mở ra cái 'rầm' làm cô đột nhiên giật nảy cả mình.

"Hai người các cậu làm cái gì vậy hả?!" Khánh Linh có vẻ tức giận mà lớn tiếng nói.

"Tôi cảm thấy quên cái gì đấy. Giờ tôi mới nhớ ra là Liên Hương đang ở trường." Vô Hải không để ý tới cô tức giận mà ngay lập tức đáp lại rồi vội vàng rời đi.

Chí Duy cũng vội vàng nói ra. "Trường học là nơi tụ tập rất đông người, bọn Huyết Hầu chắc chắn sẽ nhắm vào đấy mà t·ấn c·ông hàng loạt, chúng ta phải nhanh lên thôi."

Nói rồi, cả hai còn không kịp để cho Khánh Linh kịp khuyên can thì họ liền đã mở cửa rồi đóng lại cái rầm, vội vàng rời đi để lại mỗi mình Khánh Linh là còn ngơ ngác ở đấy.

Sau khi hai người đi được một lúc thì cô liền ngồi xuồng ghế rồi thở dài một tiếng xoa xoa khóe mắt của mình.

.

.

.

Vô Hải một đường chạy thẳng đến trường của mình. Còn tại sao lại là trường của mình? Vì cậu và Liên Hương đều học cùng một trường chứ làm sao nữa. Nhưng mà Liên Hương nhỏ hơn cậu một tuổi nên cô nàng học lớp dưới.

Vô Hải cùng Chí Duy liên tục một đường chạy đến trường của Liên Hương, vì đường phố chật đống những chiếc xe đang b·ốc c·háy, những chiếc xê vừa bị nổ tung và bóp méo nằm chặn ở khắp nơi trên đường nên hai người bọn họ không thể dùng xe để chạy.

Vì để tiết kiệm thể lực, cả hai quyết định chỉ dùng súng mà thôi. Với súng của mình, cả hai một đường chạy thẳng tới trường của mình.



Ở cổng trường xác của những học sinh cố chạy trốn nằm ở khắp nơi trên mặt đất, máu tới, xôơng cô nội tạng tim gan phèo phổi đều bị rơi sạch ra ngoài.

Gương mặt của bọn họ, ai cũng giống ai, sợ hãi, tuyệt vọng, đau đớn, khốn khổ tới cùng cực. Vô Hải đi vào bên trong thì thấy được một đàn chó mắt đỏ rực đang ngặm nhấm xác của những học sinh cùng giáo viên.

Chúng dường như cũng nhận thấy sự tồn tại của Vô Hải và Chí Duy thế là chúng xoay qua nhìn lại với miếng thịt nhớp nháp máu tành còn chưa xé kịp khiến khung cảnh trở nên có chút kinh dị.

"Lũ súc vật." Mỗi lần Vô Hài nhìn thấy cảnh này, cậu luôn cảm thấy điên máu. Không hề chần chừ gì nhiều, Vô Hải cùng Chí Duy liền móc súng ra bắn nát đầu từng con sói môt đang ở trước mặt mình.

"Tao với mày chia ra hai hướng để đi, rồi tập hợp tất cả học sinh còn sống ở phòng thể dục sau trường, thấy sao?" Sau khi g·iết sạch đám Huyết Hầu trên sân. Chí Duy liền thay băng đạn rồi hỏi Vô Hải.

"Được!" Vô Hải gật đầu rồi nhận lấy ba băng đạn từ tay của Chí Duy. Sau đấy cả hai chia nhau ra làm hai hướng để chạy đi mà cứu người.

Vô Hải xông vào tất cả các phòng mà cậu thấy được, từ nhà vệ sinh cho đến phòng học, nhưng đều không thấy gì hết ngoài một đống xác c·hết nằm ngổn ngang khắp nơi cùng đám Huyết Hầu điên cuồng t·ấn c·ông.

Vô Hài băn c·hết mấy con lao về phía mình rồi bươc vào một phòng vệ sinh nữ cậu mở từng cái cửa nhà vệ sinh ra rồi phát hiện một cô nữ sinh đang giệt mình đầy sợ hãi mà nhìn Vô Hải.

"Không sao đâu, tôi tới đây lể cứu cô mà." Vô Hải nói rồi vươn tay ra cho cô cầm rồi kéo cô dậy. Nhìn khẩu súng trên tay Vô Hải cô cảm thấy có chút sợ nhưng cũng trở nên an tâm hơn hẳn.

Vô Hải dẫn theo cô gái đi ra ngoài tiếp tục tìm kiếm. Trên hành lang toàn xác c·hết, mùi h·ôi t·hối và độ kinh tởm nó phát ra khiến cô cảm thấy tởm tức mức muốn nôn ra ngoài. Độ kinh khủng của nó làm cô không dám nhìn một chút nào, nó khiến hai chân cô run rẩy vì nổi sợ hãi tột cùng.

Nhưng cô vẫn phải đứng vững vì cô muốn sống, hơn nữa còn có Vô Hải ở đây khiến cô yên tâm hơn được rất nhiều.

Bằng! Bằng! Bằng! Vô Hải rút súng ra b·ắn c·hết ba con Huyết Hầu nữa rồi đi tiếp. Sau đấy Vô Hải tìm thấy một nam sinh nấp trong một bàn giáo viên. Hai nam sinh trong nhà vệ sinh nam. Hai nữ sinh trong nhà vệ sinh nữ.

Vô Hai tiếp tục tìm kiếm thì thấy một căn phòng chứa gần chục người với năm cái xác của năm con Huyết Hầu nằm dưới đất trộn lẫn với đám học sinh đ·ã c·hết.



Ở sâu bên trong phòng là một đám học sinh dùng bàn ghế tạo thành một thứ như là thành lũy để chặn đám Huyết Hầu lại.

Đám học sinh ngồi bên trong, đứa thì khóc lóc, đứa thì thất thần, đứa thì sợ hãi run rẩy lẫy bẫy, nhiều đừa còn trực tiếp điên luôn rồi, liên tục lẩm nhẫm cái gì đấy trong miệng.

Còn Liên Hương với đôi ray nhuốm máu thì liên tục cố gắng nhẫn nhịn nổi sợ hãi mà trấn an đám bạn của mình.

"Bình tĩnh đi các bạn, nọi người sẽ không sao đâu." Liên Hương rưng rưng nước mắt mà nói.

Bổng dưng tiếng cửa bị mở ra vang lên làm cả đám giật mình, có nhiều đứa còn bật lùi ngược ra sau. Liên Hương thì cầm trên tay một thanh sắt trông như đang chuẩn bị để chiến đấu vậy

Khi thấy là người thì mọi người trở nên yên tâm trở lại.

"Anh Vô Hải?!" Còn riêng Liên Hương khi thấy cậu tới thì mừng rỡ la lớn rồi lập tức lại gần cậu hỏi.

"Sao anh tới đây vậy?"

"Tìm em và tiện đường đi giải cứu một số người, luôn. Chí Duy cũng tới đấy, bọn anh đang định cứu người rồi tập hợp hết ra phòng thể dục sau trường. Đi thôi." Vô Hải gật đầu rồi lập tức bảo Liên Hương đi theo mình.

"Mọi người ơi! Đi thôi! Không cần phải sợ đâu." Liên Hương lập tức quay lại kêu mấy bạn học của mình đi theo.

Đám bạn của cô nhìn nhau rồi cũng lập tức đứng dậy chạy theo Vô Hải. Dù sao thì Liên Hương vẫn là người đã bảo vệ họ, nếu cô tin tưởng người này thì họ đi theo cũng chả sao nữa.



Còn Liên Hương, cô không biết năng lực của Vô Hải là gì, nhưng thông qua Tử Đằng, ít nhất thì cô cũng biết được rằng cậu sở năng lực thuộc dạng chiến đấu và mọi người trong văn phòng, đăc biệt là Đội Trưởng có vẻ khá tin tưởng anh ấy. Cho nên cô liền quyết định đi theo thay vì nằm c·hết dí ở chỗ này.

Vô Hải cùng Liên Hương dẫn theo một đám học sinh chạy đi giải cứu những học sinh khác, sau khi cứu được gần chục người nữa, thấy không có người nào khác còn sống. Vô Hải liền bắt đầu dẫn cả đám ra măy cái phòng thể dục ở đằng sau trường.

"Vô Hải! Mày cũng tới rồi à?"

Khi tới nơi, Vô Hải cũng gặp phải Chí Duy đamg mang cả chục học sinh cùng vài vị giáo viên theo sau mình. Khi hai người gặp nhau thì bắt đầu lên tiếng chào hỏi.

"Ừ, mày kiếm được bao nhiêu người? Tao tìm được tầm khoảng hai mươi hai người." Vô Hải gật đầu rồi hỏi.

"Tao kiếm được mười tám người. Nhưng mà có cái này lạ lắm, tao thấy hơi kỳ kỳ." Chí Duy cảm thấy có chút hơi kỳ lạ mà nói ra. Vô Hải không hiểu nên hỏi lại.

"Ý mày là sao cơ?"

"Mày không để ý à? Số lượng n·gười c·hết... hình như hơi ít thì phải."

"Số lượng n·gười c·hết hơi ít á?" Vô Hải tiếp tục hỏi, Chí Duy thì gật đầu mà đáp.

"Tổng số học sinh trong trường của chúng ta ít cũng ba nghìn, khoảng gần bốn nghìn gì đấy. Nhưng tao đi khắp trướng nhưng cùng lắm cũng chỉ tìm vài trăm cái xác mà thôi."

Chí Duy nói Vô Hải mới để ý, đúng là khi đi quanh cái trường này và nhin thì số lượng n·gười c·hết đúng là ít hơn thật.

Ngôi trường này không hề phân thành hai ca sáng chiều. Tất cả học sinh sẽ học cùng một buổi luôn. Phân ra hai ca sáng chiều chỉ là vì mấy trường không đủ lớp cho học sinh hoc mà thôi, còn ngôi trường này của Vô Hải thì còn dư ra.

"Ngay cả số lượng giáo viên cũng ít nữa... Khoan đã!" Chí Duy ngẩm nghĩ lại một chút rồi ngay lập tức nhận ra cái gì đấy. Tròng mắt của Vô Hải cũng co lại.

"Là b·ắt c·óc!" Cả hai cùng đồng thanh nói ra khiến những người xung quanh không hiểu gì.

"Bọn Huyết Hầu chắc chắn đã bắt sống những người trong ngôi trường này đi rồi! Giống y chang như khi tên Trạm Huân lén lút đi bắt người vậy! Vậy thì điều đó có nghĩa là mục đích của bọn này chính bắt sống con người!" Chí Duy một loạt nghĩ ra, Vô Hải thì ngay lập tức quay về phía những người xung quanh rồi hỏi.

"Có ai thấy đám chó điên đó dẫn theo những người khác đi đâu không?! Mau trả lời nhanh!"