Chưa Đủ

Chương 15




“Em dám đi xem mắtsao? Em cho rằng gả cho người đàn ông khác là có thể quên được anh sao?Người đó có thể thỏa mãn được dục vọng của em không hả?”

ThườngTrữ Viễn vừa nói vừa đem phần nam tính của mình đâm sâu vào trong cơ thể Lâm Trinh Lan một lần nữa. Vật thô cứng đó càng ngày càng phình to ratriển khai từng đợt sóng tấn công vào u huyệt nhỏ bé của cô.

Lâm Trinh Lan mơ hồ không thể đếm được đây là lần thứ mấy trong đêm nay, cô chỉ biết người đàn ông này dường như không bao giờ biết thoả mãn, vậtthô cứng đó cứ liên tục đưa ra đẩy vào trong cơ thể cô khiến cô mệt lảcả người, dường như anh muốn đem cô chơi đến chết mới chịu dừng lại.

Cao trào và kích thích kéo dài cả một đêm, tinh thần của Lâm Trinh Lan đãkhông còn tỉnh táo được nữa cô chỉ cảm thấy thân thể mình không ngừnglay động dưới mỗi động tác của anh.

Ở chỗ hai người kết hợp vớinhau truyền đến từng trận sảng khoái tê dại, thân thể cô giống như bộtmì xụi lơ trên giường, mặc cho anh chà đạp xoa bóp tùy thích, muốn làmgì thì làm.

Hoa huyệt đáng thương hàm chướng cự vật quá to lớn đã thế còn bị buộc phun ra nuốt vào quá nhiều lần bây giờ đã trở nên cóchút sưng đỏ nhưng Thường Trữ Viễn lại không mảy may để ý tới.

Hoa huyệt của cô chứa quá nhiều chất lỏng, theo mỗi lần cự vật kéo ra đưavào thì chất lỏng màu trắng lại chảy xuống bắp đùi, ga giường cũng bịthấm ướt một mảng, không thể biết được anh đã phun ra bao nhiêu ái dịchvào bên trong cô.

“Em xem anh đút vào chỗ đó của em cả đêm mà nócũng chưa no bụng đã vậy còn hút chặt anh đến thế, người đàn ông nào cóthể chịu nổi em chứ?”.

Đầu tiên là Thường Trữ Viễn cạ bên ngoài mấy cái, sau đó là hung hăng xuyên qua chạm tới tận đáy.

“Ô ô...”, Lâm Trinh Lan vô lực kêu rên.

Cô sớm đã bị anh chơi cho đến không còn chút sức lực nào nữa nhưng u huyệt nhỏ hẹp lại chứng minh cho lời nói của anh là đúng. Nó hấp thụ từng cái từng cái một làm cô vui sướng cực độ.

Mặc dù hạ thân bị cô mútchặt đem lại cảm giác cực kỳ sảng khoái nhưng Thường Trữ Viễn lại khônghài lòng với phản ứng của cô, anh cố ý đem phần nam tính to lớn đâm thật sâu vào để u huyệt của cô không còn một khe hở. Ngay sau đó, một ngóntay thâm nhập vào trong.

“Ô...”, Lâm Trinh Lan ngửa đầu rên một tiếng.

Trong một đêm, u huyệt của cô không biết đã bị anh giày xéo bao nhiêu lần? Ái dịch chứa đầy bên trong theo mỗi cái động thân của anh lại chảy ranhiều hơn.

Cô ngâm lên một tiếng thỏa mãn làm Thường Trữ Viễncàng thêm kích động, phái nam của anh càng to lên anh điên cuồng giàyxéo cánh hoa mềm mại kia.

“Không cần.” Lâm Trinh Lan bị anh kích thích tới cao trào, u huyệt sưng đỏ có thể bị nổ tung một lần nữa.

Anh nhắm vào điểm mẫn cảm của cô mà đâm vào, hạt chân trâu phía trướccũng bị xoa nắn, ba nơi chịu kích thích cùngg một lúc khiến Lâm TrinhLan co quắp người lại một lần nữa đạt tới cao trào.

Cô không biết đây là lần cao trào thứ mấy trong đêm này? Mồ hôi, nước mắt, ái dịch và nước miếng làm ướt đẫm cả ga giường.

Thường Trữ Viễn vẫn không chịu buông tha cô, ngược lại càng thêm dùng sức động eo, khiến cự vật trong cơ thể cô tiếp túc quấy phá, giày vò không ngừng nghỉ.

Tối qua, sau khi ra ngoài anh liền lập tức đem cô đếnkhách sạn gần nhất đặt phòng. Khi vào phòng, anh cũng không cho cô tắm,quần áo trên người bị anh xé rách vung vãi khắp nơi, anh kéo váy cô lênđè ép cô lên cửa làm trận đầu tiên.

Suốt đêm, anh đè lên cô ở mỗi một chỗ trong phòng, dùng tất cả các cách đùa giỡn cô. Trên ghế sa lon, trên bàn, trên cửa sổ, trên tủ, trước gương...Một đường từ phòng kháchchơi đến phòng ngủ rồi đến trên giường. Lúc anh mệt thì dùng ngón taythay cho vật nam tính chen vào trong u huyệt của cô, không cho cô trốngrỗng chỉ trong một giây.

Lúc bắt đầu, Lâm Trinh Lan còn phối hợp với Thường Trữ Viễn, cùng anh cùng nhau đạt đến cao trào vui sướngnhưng không được bao lâu cô chỉ còn gắng gượng hòa theo đến nỗi phải cầu xin anh tha thứ.

Thường Trữ Viễn mặc kệ cô cầu xin thế nào anhvẫn không ngừng trêu đùa thân thể cô, khoái cảm mãnh liệt làm cô đạt đến cao trào không dứt, đến cuối cùng ngay cả hơi sức để cầu xin cô cũngkhông có.

Lâm Trinh Lan nhiều lần bị anh làm đến mức ngất đi,nhưng anh không ngừng chen vào động đến khi cô tỉnh lại. Cô cảm thấy cóthứ gì đó cứ đút vào trong cơ thể mình suốt đêm. Còn có thứ gì đó ướt át hút lấy dịch mật của cô. Chóp mũi cô ngửi thấy một mùi hương quenthuộc.

Chẳng biết tại sao, chỉ cần nghe thấy lời yêu thương từanh cùng với mùi vị của hoan ái, mồ hôi hòa lẫn với ái dịch thì thân thể cô liền tự nhiên hưng phấn trở lại. Cho dù mệt mỏi thế nào cũng sẽ tựđộng phối hợp với động tác của anh.

“Em nên sớm nhận ra sự thật này đi! Ngoại trừ anh ra, không ai có thể thỏa mãn dục vọng của cô.”

Thường Trữ Viễn đem phái nam chống đỡ ở chỗ sâu nhất trong người cô, anh nằmtrên lưng cô dùng thân thể khổng lồ của mình ôm lấy cô vào trong ngực,ngón tay cắm ở trong cơ thể cô nhẹ nhàng chà xát giống như muốn thử độco giãn của nó.

Anh mở miệng hoa huyệt của cô ra làm toàn thâncô co rúm, chất mật và nước miếng không có vật gì cản lại cứ như thếtràn ra ngoài.

“Nói, sướng không?”, Thường Trữ Viễn dùng sức vỗ vào mông Lâm Trinh Lan, da thịt trắng nõn liền lưu lại dấu tay màu đỏ.

“Ư a!”, Lâm Trinh Lan rên lên một tiếng.

“Khó chịu sao? Như vậy mà em còn chưa no sao? Vậy để anh đâm vào nữa nhé.”Thường Trữ Viễn đe dọa đồng thời lấy một ngón tay muốn thử chui vào bêntrong.

“Không cần! Van cầu anh, em không muốn!”, Lâm Trinh Lan bị dọa đến khóc không thành tiếng, cô kêu gào cầu xin anh dừng tay.

Mặc dù Thường Trữ Viễn chưa bao giờ từng cố ý tổn thương cô, nhưng giờ phút này anh điên cuồng như thế khiến cô cảm thấy sợ hãi.

“Nói! Sướng không?”, Thường Trữ Viễn hỏi lại một lần nữa.

“Sướng, rất sướng.” Lâm Trinh Lan chỉ sợ anh lại đâm vào nên từ ngữ dâm mỹ cỡ nào cô cũng nói ra miệng được.

“Có thoải mái không nào?” Thường Trữ Viễn tiếp tục ép hỏi.

“Thoải mái.” Lâm Trinh Lan đưa tay đến chỗ hai người kết hợp, cô sờ sờ vào nó, hứng thú trong cơ thể dâng cao.

“Đừng! Đừng đi ra! Em chỉ muốn cái của anh đi vào bên trong em.” Lâm Trinh Lan vừa nói vừa giãy dụa, chủ động nâng eo lên chạm tới vật nóng kia.

Lâm Trinh Lan chủ động như thế khiến Thường Trữ Viễn rất hài lòng, rốt cuộc anh cũng chịu đem ngón tay rút ra.

Hai tay anh nắm chặt hông cô, chậm rãi lui ra ngoài đợi đến khi đỉnh đầu to lớn dừng ở bên ngoài cửa huyệt thì lại mạnh mẽ đâm vào, sâu đến mứcđỉnh đầu to lớn ấy có thể chạm tới đáy.

Lâm Trinh Lan điên cuồng khóc chói tai, các ngón tay của cô níu chặt lấy ga giường, các ngón chân cũng nhanh chóng co rút lại.

Cô tưởng rằng thân thể mình đã tê dại nhưng không ngờ anh chỉ động thân mấy cái, thân thể cô lại dấy lên cảm xúc mãnh liệt.

“Sau này còn dám tìm đàn ông khác không?” Thường Trữ Viễn rút ra rồi lại đâm vào một lần nữa.

“Không dám.” Lâm Trinh Lan vừa khóc vừa la. Cô thật sự đã bị anh dọa cho sợhãi nhưng đồng thời cũng cùng anh chìm đắm vào sự hoan lạc.

“Nói, em là của ai?” Thường Trữ Viễn tiếp tục tra hỏi cô.

“Anh, là của anh.” Toàn thân Lâm Trinh Lan không ngừng run rầy, bắp thịt toàn thân nhanh chóng co quắp lại lên đến một cao trào khác.

“Về saucòn dám đi với đàn ông khác không hả?” Thường Trữ Viễn dĩ nhiên biết làLâm Trinh Lan đã hiểu rõ tất cả, nhưng anh vẫn muốn dạy dỗ cô một phenđể xem cô sau này còn dám chạy trốn khỏi anh nữa không, còn dám tìmngười đàn ông khác để kết hôn nữa không, có dám để người khác ôm nữakhông?

“Không, không dám.” Hoa huyệt bị xỏ xuyên qua vô số lầnvừa đau lại vừa thoải mái, quá nhiều cao triều cũng trở thành cực hìnhtàn khốc, cự vật trong cơ thể còn không ngừng hành hạ cô.

Rốt cuộc, khi anh một lần nữa tấn công mạnh ở bên trong, Lâm Trinh Lan liền hoàn toàn ngất đi.

Thường Trữ Viễn thấy cô ngất đi cũng mắt điếc tai ngơ không thèm để ý, anh vẫn nắm chặt lấy hông của cô, dùng sức động eo đâm vào chỗ sâu nhất.

Mặc dù Lâm Trinh Lan hôn mê nhưng thân thể vẫn phản ứng theo mỗi luật độngcủa Thường Trữ Viễn, hoa huyệt tham lam mút chặt lấy phái nam to lớn đem lại từng trận khoái cảm.

Thường Trữ Viễn hung tợn đến thế nàonhưng khi thấy cô đã ngất xỉu thì không thể làm gì khác hơn là buôngtay, anh giữ chặt lấy mông của cô thỏa mãn chính mình.

Lâm Trinh Lan còn đang hôn mê nhưng vì những luật động của anh mà đạt đến cao trào.

Thường Trữ Viễn biết cô không còn dám nhìn người đàn ông khác nữa, lúc này mới hài lòng mà đem nhiệt dịch của mình bắn vào chỗ sâu nhất trong hoahuyệt.

Anh vừa nghĩ tới chuyện người phụ nữ nhỏ bé trong ngựcmình không thể tìm người đàn ông khác thì anh phát hiện mình có cảm giác an tâm.

Người phụ nữ này là của anh, là của một mình anh! Người khác không thể đụng vào cũng không thể mơ ước tới.

Thường Trữ Viễn ôm chặt lấy Lâm Trinh Lan giống như muốn đem cô hòa tan vào mình.

Thường Trữ Viễn nghĩ tới việc cô không bao giờ có thể rời xa anh nữa thì lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Trinh Lan bị người lạ mặt mang đi và không thấy trở về, Trần Khải Vănvội vàng báo việc này cho công ty “Hữu Duyên” và miêu tả dáng vẻ củangười đàn ông mang cô đi. Tào Tâm Ngọc lập tức đoán ra người đó làThường Trữ Viễn nên nhanh chóng kết thúc việc này.

Việc đã đến nước này, chuyện của Thường Trữ Viễn và Lâm Trinh Lan cũng không thể giấu diếm được nữa.

Lý Nhã Đường thấy em gái yêu quý của mình bị người khác bắt nạt thì cực kỳ khó chịu, khi biết Thường Trữ Viễn dám tới bắt người đi thì cô nổi điên lên lập tức tìm Thường Trữ Viễn để tính sổ.

Thường Trữ Viễn camkết với Lý Nhã Đường là anh sẽ công khai chuyện anh đang quen Lâm TrinhLan nhưng những chuyện khác thì không cho Lý Nhã Đường nhúng tay vào,anh chỉ nói đây là chuyện của hai người họ.

Thường Trữ Viễn bắt đầu mang Lâm Trinh Lan ra ngoài, giống như rất sợ người khác không biết cô là người của anh.

Bọn họ bây giờ có thể xem là người yêu không?

Những hành động của Thường Trữ Viễn làm Lâm Trinh Lan vừa mong đợi lại vừa sợ bị tổn thương một lần nữa, nhiều lần muốn mở miệng hỏi nhưng lại khôngdám.

Cô còn sợ phải nghe những lời cay độc từ miệng anh. Đồngnghiệp trong công ty nói chuyện chanh chua, cô cũng không thèm để ý,nhưng Thường Trữ Viễn chỉ nói một câu “Người đàn bà xấu xí” lại làm côtổn thương.

Sự thay đổi gần đây của Thường Trữ Viễn không phảilà Lâm Trinh Lan không nhìn thấy. Trừ buổi tối thân mật ra, hai ngườicũng nói chuyện với nhau nhiều hơn trước.

Bây giờ, sáng nàoThường Trữ Viễn cũng rời giường cùng lúc với cô, cùng nhau ăn sáng rồichở cô đi làm, lúc tan làm anh cũng tới đón cô, nếu như cô chưa làm xong việc thì anh cũng ngồi đó đợi.

Nếu như hôm nay Thường Trữ Viễntới đón người phụ nữ khác, có lẽ sẽ không có ai chú ý đến nhưng vì ngoại hình của Lâm Trinh Lan quá cách biệt với anh nên đưa tới không ít sựchú ý.

Hành động này của Thường Trữ Viễn khiến Lâm Trinh Lan cảm thấy khó hiểu nhưng cô lại không dám mở miệng hỏi anh. Nhất là khi cómột lần anh đến đón cô nhưng lại cười nói vui vẻ với Hoàng Kim Phượng,hai người còn trao đổi số điện thoại di động.

Lâm Trinh Lan biết, trừ công việc ra Thường Trữ Viễn rất ít khi cho người khác số điệnthoại di động nhưng cô lại không dám mở miệng hỏi.

Chuyện nàykhiến Lâm Trinh Lan buồn bực mấy ngày cho đến khi Hoàng Kim Phượng cườichúc mừng cô, nói rằng vừa nhìn thấy Thường Trữ Viễn cảnh cáo một ngườiđàn ông không được nhìn đến người phụ nữ của anh. Lúc này cô mới biếtthì ra Thường Trữ Viễn chỉ muốn biết bạn bè của cô.

Cô có thể mong đợi vào anh không? Lâm Trinh Lan thầm nghĩ.

Thường Trữ Viễn là người không bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt như những người đàn ông khác mà chỉ dùng hành động để chứng minh. Mấy ngày nay bọn họthường nói chuyện phiếm, cũng ngủ chung một phòng với nhau. Anh còn nói, mấy ngày nữa muốn dẫn cô về nhà gặp cha mẹ anh, cho nên... Bọn họ cóthể xem là đang hẹn hò không?

Từ khi hai người công khai quan hệtới nay cũng được nửa năm, Thường Trữ Viễn và Lâm Trinh Lan nhận đượctin tức Nam giáo sư muốn về hưu. Các sinh viên còn đang học muốn tổ chức một buổi tiệc lớn, có vài cựu sinh viên cũng sẽ trở về ăn mừng.

Vì giáo sư Nam là người chỉ đạo hội học sinh năm đó nên Thường Trữ Viễn và Lâm Trinh Lan cũng quyết định tham gia.

Cũng do Lý Nhã Đường ban tặng mà vài người trong hội học sinh ít nhiều đềunghe đến chuyện của Thường Trữ Viễn và Lâm Trinh Lan. Thường Trữ Viễncòn vô cùng mừng rỡ khi ai ai cũng biết chuyện của bọn họ, không có ýngăn cản.

Tiệc chúc mừng vừa bắt đầu, Thường Trữ Viễn liền xuấthiện cùng Lâm Trinh Lan, những người đã sớm nghe qua tin đồn cũng khôngdám tin vào mắt mình.

Nam sinh của hội học sinh người mà từ trước tới nay luôn được hoan nghênh nhất vậy mà lại ở chung với một cô gáibình thường! Trời ạ, đây không phải là Cô bé lọ lem hiện đại sao!

“Thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, uổng công anh đẹp trainhư vậy mà lại là cầm thú!”, tới hôm nay Lam Phương Ngọc mới biết hếtnhững yêu cầu vô lý mà Thường Trữ Viễn đã đề ra với Lâm Trinh Lan, côkhông nhịn được mở miệng mắng anh.

“Cậu nói đúng! Chỉ có ngườihiền lành như Tiểu Lan mới yêu cái loại đàn ông thối nát đó.”, Lý NhãĐường cũng không nhịn được thở dài.

Tào Tâm Ngọc nói: “Nếu nhưlần này anh ta không giữ lời, em hãy tới tìm chị, chị đảm bảo với danhtiếng đệ nhất hồng nương, chị sẽ tìm cho em một người đàn ông thượngđẳng.”

Thường Trữ Viễn đứng phía xa nói chuyện với mấy ngườikhác nhưng đồng thời cũng chú ý về phía cô, anh không biết mấy người kia nói gì mà cô không dám ngẩng đầu lên, anh không nhịn được liền đi tớihỏi: “Các cô đang nói chuyện gì?” Đồng thời cũng kéo Lâm Trinh Lan vềphía mình.

Lam Phương Ngọc nhìn thấy Thường Trữ Viễn liền bày ramột nụ cười nhưng trong lòng thì thầm hỏi thăm anh: “A, chúng tôi đangnói... có người đánh cuộc không biết bao giờ người đàn ông thối nát đómới chia tay với người phụ nữ kia, không biết Tiểu Lan có muốn đánh cược không?”

Lam Phương Ngọc nói láo cũng không cần luyện tập trước, vẻ mặt còn rất chân thành làm người ta khó có thể phân biệt thật giả.

Tào Tâm Ngọc là bạn thân của cô nhiều năm, rất là ăn ý nói tiếp: “Tiểu Lan, lần trước em đột nhiên biến mất khiến Trần Khải Văn thật đau lòng! Anhta rất muốn gặp lại em, có muốn chị sắp xếp một buổi gặp mặt không?”

Lời nói của Lam Phương Ngọc còn chưa chọc tức được Thường Trữ Viễn nhưngkhi nghe Tào Tâm Ngọc nói anh lại nhớ tới Lâm Trinh Lan từng cười nóivới người đàn ông đó, anh lập tức thấy khó chịu trong lòng.

“Tiền cược như thế nào?”, Thường Trữ Viễn hỏi Lam Phương Ngọc.

Lam Phương Ngọc không thay đổi sắc mặt liền nói: “Trong vòng một năm chiatay, trong vòng ba năm chia tay, trong vòng một năm kết hôn, trong vòngba năm kết hôn, có bốn loại, đặt cược 5000, cậu đánh cuợc bao nhiêu?”

“Vậy tôi đánh cuộc trong vòng một năm kết hôn, cược một vạn.”, Thường Trữ Viễn nói

“Không được, không được.” Lý Nhã Đường ngăn cản: “Làm gì có chuyện người trong cuộc đánh cược chứ? Nếu như cậu muốn đánh cược thì cược cái khác.”

Thường Trữ Viễn hỏi: “Được, vậy muốn cược như thế nào?”

“Trong vòng một năm kết hôn, sau đó không thể ly hôn. Tiền cược thì...” Lý Nhã Đường tính nhẩm rồi nói: “Năm ngàn vạn!”

Lời nói của Lý Nhã Đường làm mọi người thở dốc vì kinh ngạc, Lam PhươngNgọc nghe Lý Nhã Đường muốn cá cược năm ngàn vạn với Thường Trữ Viễnliền trắng bệch mặt ra, kéo cô lại nói: “Cậu điên rồi ư?”

Lý NhãĐường đẩy tay Lam Phương Ngọc ra nói: “Bây giờ chúng ta ký tờ cam kết,nếu như sau này cậu không ly hôn thì cầm tờ giấy này tới tìm tôi. Nhưngnếu như ly hôn, tôi liền bắt cậu trả ngay năm ngàn vạn.”

Đây làcái bẫy của Lý Nhã Đường dành cho Thường Trữ Viễn. Bởi vì nếu như Thường Trữ Viễn thật sự cả đời không ly hôn, thì thời gian mà anh có thể cầmnăm ngàn vạn là sau khi chết, thử hỏi người chết làm sao có thể cầm tờgiấy đến đòi nợ chứ? Nhưng nếu như ly hôn thì cô có sẵn trong tay nămngàn vạn.

Thường Trữ Viễn tung hoành thương trường nhiều năm, làm sao anh không biết đây là cái bẫy chứ? Nhưng anh vẫn cười nói: “Được!Cứ như vậy đi!”

Vì vậy, tờ cam kết cứ như vậy được lập ra.

Giáo sư Nam là một giáo sư tài giỏi, người do ông đào tạo ra không ít nênngười phụ trách hoạt động lần này phải thuê cả một mảnh đất cực kỳ lớnmới chứa đủ người.

Thường Trữ Viễn đột nhiên kéo Lâm Trinh Lanlên lễ đài, anh nói với người điều hành vài câu rồi cầm Microphone lênnói: “Giáo sư Nam, các vị đàn anh, đàn chị và các bạn đồng học, phiềnmọi người nhìn lên đây một chút.”

Thường Trữ Viễn từ trước đếngiờ luôn là người dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác, anh vừa mởmiệng, cả hội trường liền im lặng.

“Hôm nay tôi muốn cầu hôn với người phụ nữ này, xin mọi người làm chứng cho tôi.”

Tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên, Thường Trữ Viễn không biết từ đâu móc ramột cây phấn hồng Mân Côi dùng để trang trí hội trường, sau đó quỳ xuống trước mặt Lâm Trinh Lan.

“Tiểu Lan, anh biết những năm qua anhđối với em không được tốt, làm em chịu rất nhiều uất ức, từ nay về sauanh nguyện ý dùng cuộc đời mình để đền bù lại sai lầm này. Nếu như emnguyện ý cho anh một cơ hội, vậy thì hãy lấy anh nhé.”

Thường Trữ Viễn chưa hề luyện tập trước cũng không có bất kỳ ý tưởng nào nhưng khi quỳ gối xuống anh lại nói năng rất trôi chảy.

Thường Trữ Viễn quá chú trọng thể diện của bản thân. anh không phải người dễdàng bộc lộ tình cảm, đây là lần đầu tiên anh chưa suy nghĩ cẩn thận màđã tỏ tình thế này.

Lâm Trinh Lan sớm đã bị hành động của anh làm cho choáng váng, cô ngơ ngác hỏi: “...Tại sao?”

Lâm Trinh Lan muốn hỏi là tại sao Thường Trữ Viễn lại đột ngột muốn làm chuyện này? Tại sao anh lại muốn cưới cô?

“Bởi vì anh...” Lâm Trinh Lan muốn khóc làm mặt Thường Trữ Viễn tái đi, anh liền mở miệng nói: “Không thể không có em.”

Câu trả lời này còn quý giá hơn lời thề ước.

Trong lúc vô tình, Lâm Trinh Lan đã sớm hóa thành xương cốt anh, máu của anh, trở thành một phần anh không thể vứt bỏ! Thường Trữ Viễn thậm chí không cách nào tưởng tượng nổi nếu như không có cô làm sao anh có thể tiếptục sống tiếp?

Lâm Trinh Lan nghe lời anh nói mà nước mắt rơiđầy, Thường Trữ Viễn là một người đàn ông cực kỳ chú trọng đến mặt mũithế mà lại dám nói ra những lời kia, cô không còn cần thêm bất cứ thứ gì nữa.

Lâm Trinh Lan dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt, cô cúiđầu xuống “Vâng” một tiếng, Thường Trữ Viễn liền kéo cô ôm vào trongngực trong sự tán dương của mọi người.

Nếu như biết chỉ cần đơn giản như vậy mà cô có thể vui vẻ thì anh đã sớm rước cô vào nhà rồi!

Lý Nhã Đường, Lam Phương Ngọc, Tào Tâm Ngọc đều bị màn cầu hôn của ThườngTrữ Viễn làm cho ngây người! Bọn họ không thể nghĩ tới việc anh có thểcầu hôn Tiểu Lan trước mặt bao nhiêu người thế này.

Mặc dù màncầu hôn... Ừ, coi như tạm được. Chỉ là việc đó có quan trọng sao? Ítnhất lần này xem ra Thường Trữ Viễn sẽ phải quý trọng Lâm Trinh Lannhiều hơn trước.

Tiểu Lan hạnh phúc, người có tình đến được với nhau, không phải là điều quan trọng nhất sao?

HẾT