Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 207: Là Do Em Hết Đó




Lạc Y Y thở 1 hơi rồi chôn đầu vào ngực hắn

Cô cả ngày khổ não muốn chết đi được, còn hắn thì có vẻ như không bận tâm đến chuyện gì

Sau khi đi làm về còn tự tiện ôm cô đánh 1 giấc ngon nghẻ như vậy

Đúng là không công bằng mà!!!

Càng nghĩ cô càng tức, mà đã máu lên thì dù hắn có là hổ cô cũng dám đẩy ra

Nhưng dù cô có làm cách nào cũng không thoát khỏi vòng tay chắc khoẻ mà dịu dàng của người nào đó

Sức lực như thế này mà còn ngủ thì ai tin cho được?

Cô vùng vẫy muốn thoát, hắn vẫn lười biếng nhắm mắt. Hình như vẫn còn buồn ngủ chưa muốn dậy, dùng giọng mũi lầm bầm nói

Còn sớm … chúng ta ngủ thêm chút nữa đi … bà xã~

Anh buông ra … muốn ngủ thì ngủ, ôm tôi làm gì?

Con hổ to thống trị cả 1 vùng lãnh thổ rộng lớn nay lại nũng nịu hệt như con mèo nhỏ khiến cô khó mà tiếp thu được

Hắn ôm lấy như muốn sáp nhập người con gái trước mặt vào bên trong cơ thể, khiến cô áp chặt vào lồng ngực kia, cảm thấy nhịp tim đập nhanh và thân thiệt nóng bỏng không ngừng tăng làm cho Lạc Y Y có chút khó thở

Bạch Dạ Phi Ưng kín kẽ ôm lấy, phát ra hơi thở đều

Ừm … không có em … anh ngủ không ngon …

Cái tên này, lúc sáng bị 1 màng như vậy vẫn có thể xem như chưa có gì … là do quá quen rồi nên mới vậy sao?



Càng nghĩ đến, cô càng cảm thấy khó chịu

1 cỗ máy ghen chua còn hơn giấm âm thầm trỗi dậy trong lòng, mà cô chưa hề biết

Cứ thế, quả quyết hất tay hắn ra

Ngủ ngon hay không thì … mặc kệ anh …

Bạch Dạ Phi Ưng sợ cô in sâu chuyện lúc sáng vào trong tâm trí tránh né hắn như thấy sâu bệnh. Liền gắt gao ôm lấy, bàn chân thon dài khẽ chèn vào giữa bắp đùi non mịn của cô gái nhỏ trước mắt

Em sẽ không vì lúc sáng … mà ghét bỏ anh đó chứ?

Trong lời nói mang theo vài phần nũng nịu cùng bất an, cứ như đứa trẻ nhỏ sợ bị giành mất cái kẹo nhỏ trong tay

Lạc Y Y tất nhiên sẽ ghét rồi. Có người đang sờ sờ trước mắt, hắn bỏ qua còn tự mình giải quyết

Cô tất nhiên là … là tự ái nha

Còn có, hắn vẫn tỉnh bơ như vậy … không có chút nào xấu hổ. Hại cô cả ngày không biết nên đối diện như thế nào nếu chạm mặt, trong lòng cứ gào thét như con ngốc

Anh … anh làm gì thì có liên quan … liên quan gì đến tôi đâu

Sao lại không liên quan? Em là vợ anh mà … Bà xã, đừng có ghét bỏ anh được không? Là do anh sợ bản thân mình khiến em sợ hãi, nhưng kìm nén thì lại không tốt nên mới tự mình giải quyết

Cô nghe đến đây, gương mặt đỏ lên. Động tác giãy giụa đã giảm bớt nhưng vẫn cố ra vẻ chán ghét

Haizzzz, con gái đúng là động vật khó hiểu

Anh … anh buông ra



Cảm nhận được cơ thể mềm mại, ác ma lại không cầm lòng được muốn trêu chọc và kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngọn lửa bên trong cô

Bàn tay to vòng quanh eo ôm cô vào lòng nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới, đặt lên 1 bên mông nở nang

Tiểu yêu tinh này của hắn sau khi sinh con xong, cả cơ thể như đoá hoa nở rộ

Nơi cần thì đầy đặn hút mắt, da thịt no đủ trắng toát như đoá hoa sen trắng thanh khiết

Thật là muốn dụ người khác đến phạm tội hay sao?

Lạc Y Y bắt lấy bàn tay đang càn rỡ trên mông mình, lên tiếng cảnh cáo

Anh … anh đang làm gì? Đừng có mà làm bậy

Hắn mặt dày cố ý dùng sức bóp vài cái, không kiên kỵ đến lời đe doạ kia mà còn hứng thú cười

Là do anh ăn chưa đủ nên lúc sáng mới để em nhìn thấy cảnh tượng đó, anh rất hối hận nha. Nếu lúc sáng kiên nhẫn đợi em thức dậy … thì em nói xem, mọi chuyện chắc chắn sẽ khác rồi có đúng không?

Không … không biết, mau buông ra

Nhị thiếu chậm rãi trượt xuống đùi ngọc, luồng tay vào trong váy cảm nhận từng tất da thịt mềm mại của vợ mình

Y Y bị 1 bàn tay của hắn đặt trên lưng ngăn cảng đường thoát thân. Giữ đùi bị chân hắn chèn vào còn không ngừng ma sát

Cả cơ thể cô run lên, cơn kɦoáı ƈảʍ chẳng biết từ đâu lại ập đến. Tràn ngập trong tâm trí khiến cô không còn suy nghĩ được gì

Chỉ có thể lặp đi lặp lại câu nói

Đừng … ưm … bỏ … bỏ ra …a~