Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 60: Lâu đài của quỷ




Vừa nghe câu hỏi của cậu những người khác đều đồng loạt nhìn sang, hai người từ lúc vào nhà ăn đến giờ vẫn run rẩy lo sợ, sau khi nghe câu hỏi liền lắp bắp.

“Bình tĩnh, từ từ nói.” Long an ủi.

“Tôi, tôi là Jes, cô ấy là Anna, người còn lại trong nhóm chúng tôi là Ji, nhưng mà, nhưng mà anh ấy đã chết.” Nói đến đây Jes ôm cả người không ngừng run rẩy.

“Chuyện gì xảy ra.” Long hỏi.

Anna nhìn Jes rồi nức nở nói “Không biết, chúng tôi không biết, chỉ là khi chúng tôi tỉnh dậy đã thấy Ji chết rồi.”

“Cô có thể kể lại tường tận không.” Ngọc Quan nhẹ nhàng hỏi.

“Được.” Anna gật đầu sau đó kể lại.

Ngay hôm qua sau khi trời vừa sập tối ba người liền trở về phòng, căn phòng nằm ở dãy trái căn thứ nhất, vừa đi vào liền đóng cửa lại, trong căn phòng có hai cái giường, bởi vì Anna là con gái nên được ngủ riêng một cái, còn Jes cùng Ji thì chen chúc với nhau. Sau khi chia nhau xong, Ji liền bắt đầu tổng hợp lại các điểm khả nghi trong toà lâu đài này, chỉ một chủ đề mà nói đến khuya, ba người liền quyết định dừng lại mà nằm xuống ngủ, nhưng không nằm được bao lâu liền nghe được tiếng gõ cửa, bốn tiếng gõ đầy nhịp điệu, Ji bực mình định ngồi dậy mở cửa nhưng Anna đã chặn lại, trong một câu nói nhân gian, khi tiếng cửa vang lên ba tiếng thì chính là người rõ nhưng bốn tiếng thì chắc chắn không phải người, mặc dù chỉ là câu nói truyền miệng nhưng trong trò chơi thần quái này thì thà tin là có chứ đừng cố chập không tin.

Dưới sự thuyết phục Ji cũng bình tĩnh trở lại mà nằm xuống, định mặc kệ tất cả mà cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng tiếng rõ cứ như kế bên tai mà xuyên thấu vào đầu, không thể nào chìm vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu ba người mở trừng mắt nhìn cánh cửa thì tiếng rõ biến mất thay vào đó là những âm thanh réo rít chói tai vang lên, tiếng va đập, tiếng kéo lê vật nặng không ngừng luân chuyển mà vang vào bên trong căn phòng.

Mặc dù âm thanh rất khủng khiếp nhưng ba người vẫn không thấy bất kỳ sự khác thường nào xảy ra, cứ vậy chịu đựng, chịu đựng rồi chịu đựng cho tới khi có một tiếng kêu vang lên, người bên ngoài tự xưng là quản gia bảo rằng trời đã sáng có thể xuống dùng bữa, tiếng gọi này như một đại xá đối với ba người đang trong sự tra tấn, sau khi tiếng nói được lặp lại lần thứ ba thì ba người không chống trọi lại được cơn buồn ngủ liền ngã đầu vào gối mà say giấc.

Lần thứ hai khi nghe được tiếng gọi của hầu gái thì Anna liền giật mình thức dậy, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, từ trạng thái mơ màng khi vừa ngủ dậy liền thanh tỉnh, cô ngồi dậy định sang giường bên cạnh để gọi hai người trên đó tỉnh dậy thì nhìn thấy Ji cả người đều bị nướng chín, xung quanh chỗ anh nằm đều cháy đen thành tro, điều kỳ lạ là chỗ Jes nằm lại không có bức kỳ tổn hại nào.

Nói đến đây Anna bật khóc, nhìn cảnh tượng kinh hoàng đó cô liền hét lên khiến Jes nghe thấy cũng kinh hãi mà thức dậy.

“Cô nói là nướng chín chứ không phải cháy đen.” Miêu khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy.” Anna khó nhọc gật đầu.

“Kỳ lạ.” Long cũng khó hiểu “Chuyện này liên quan đến thứ gì đây, điều kiện tự vong sao.”

“Thắc mắc thì cứ đến đó kiểm chứng.” Kỳ Việt trầm giọng nói “Phiền hai người đi chung để mở cửa.”

“Được.” Jes gật đầu đứng dậy.

Tám người cũng không nói nhiều, trực tiếp đến phòng Jes cùng Anna. Cánh cửa mở ra nhìn vào mắt mọi người là hai cái giường nằm hai bên tường, một cái sát cạnh cử sổ, còn một cài gần với tủ quần áo.



“Mời vào.” Jes dẫn đầu đi vào, những người phía sau cũng lần lượt vào theo.

Mạnh Luân cùng Trần Phong không đi đến nhìn thi thể Ji trước mà đi xung quanh căn phòng một lượt rồi mới đi đến cùng những người còn lại xem thi thể.

Đi càng gần mùi hương càng nòng, không phải mùi cháy xém, cũng không phải mùi thơm ngào ngạt của những miếng thịt được chế biến kỹ lưỡng mà là mùi của thịt không qua xử lý mà bị nướng chưa chín vừa tanh tửi vừa nồng đậm.

Trên chiếc giường nằm sát cửa sổ một bộ thi thể đã bị nướng nhưng chưa chuyển màu, các cơ thịt đều co quắp lại, hoặc có thể nói là teo nhỏ lại, tóc và quần áo đều bị cháy thành tro, ngoại trừ thi thể thì mọi thứ xung quanh đều đã tàn lụi, nhưng đều ngạc nhiên là chỉ nữa cái giường xung quanh bị cháy còn lại đều nhìn không ra dấu vết gì từng có lửa bóc lên.

“Cái giường không bị sao cả.” Miêu nhìn giường nằm không có dấu vết cháy xém liền khó hiểu.

“Do chất liệu.” Long thấy cũng chỉ có lý do này là hợp lý.

“Đi thôi.” Quan sát xong Trần Phong gật đầu với Anna cùng Jes rồi kéo Mạnh Luân đi.

Ngọc Quan cùng Kỳ Việt cũng đi theo, hai người dù quan sát cũng không quá hiểu rõ lý do tại sao, cách chết này rất kỳ lạ.

“Có thấy cái tủ nhỏ gần cửa không.” Trần Phong nhỏ giọng hỏi.

“Có, rất kỳ lạ.” Mạnh Luân gật đầu.

“Nó giống với bình hoa trong phòng chúng ta.” Trần Phong nói.

“Vật được thêm vào sao.” Mạnh Luân híp mắt nói sau đó xoay đầu ra sau gọi “Ngọc Quan.”

“Sao thế.” Ngọc Quan nghe gọi liền kéo Kỳ Việt đuổi kịp.

“Hôm qua có gì lạ không.” Mạnh Luân hỏi.

“Giống như những gì nhóm Jes gặp phải, bên tôi cũng như thế chỉ là khi nghe được tiếng kêu mà người kêu là anh thì tôi giống như bị mê hoặc định đứng dậy mở cửa, may mà Kỳ Việt ngăn kịp thời.” Ngọc Quan nghĩ đến mà sợ, nếu lúc đó cậu mở cửa ra thì không biết sẽ như thế nào.

Kỳ Việt an ủi vuối nhẹ tóc Ngọc Quan cũng nói vào “Đồng hồ lúc ấy để sai giờ, ánh sáng bên ngoài cửa sổ cũng kỳ lạ, nếu như lúc đầu tôi không để ý những chi tiết này thì chắc cũng bị lừa.”

“Bên hai người là đồng hồ, bên tôi là bình hoa, bên ba người Jes là tủ nhỏ, không biết phòng còn lại là cái gì.” Mạnh Luân nhìn Ngọc Quan nói nhỏ.

Kỳ Việt nhìn Trần Phong định mở miệng hỏi gì đó nhưng khi thấy hai người xuất hiện ở đằng sau liền ngậm miệng lại im lặng.



“Mấy người có phát hiện ra thứ gì không.” Miêu cao giọng nói.

“Tại sao chúng tôi phải nói cho cô.” Ngọc Quan khinh thường cười.

“Mày…” Miêu tức giận chỉ vào Ngọc Quan.

Mạnh Luân nhìn hạng người như cô ả cũng rất chướng mắt liền cắt ngang “Chúng tôi không có thái độ thương hoa tiếc ngọc đau, đừng có ngu ngốc mà chỉ tay lên trời như vậy, có hối hận cũng chả kịp đâu.”

“Mày, mày, mày, chúng mày…” Miêu tức giận định chạy đến tát Mạnh Luân nhưng nửa đường đã bị Long chặn lại.

“Đừng làm loạn nữa.” Long quát.

“Cậu không thấy bọn họ bắt nạt tôi à.” Miêu rưng rưng nói.

“Nè, nè bà chị, ăn có thể ăn bậy chứ nói thì không thể nha, là ai đang cản đường ai, là ai đang chỉa tay năm ngón đồi thông tin vậy.” Ngọc Quan phì cười.

“Mày, mày, mày…” Miêu trợn mắt đầy lửa hận.

“Đủ rồi.” Long quát lớn rồi nhìn nhóm người Mạnh Luân tràn đầy áy náy "Xin lỗi, cô ấy hơi nóng nảy mong mọi người thông cảm.

“Lúc này mới ngăn cản á, sao lúc nãy cậu không ngăn á, tôi biết mánh lới của cậu là gì nhưng mà đừng dùng trên người bọn tôi.” Mạnh Luân lạnh nhạt nói, lúc nãy cậu ta đứng ra ngăn cản bởi gì Trần Phong đã lộ ra sát ý, nếu cánh tay của ả đánh xuống thì chắc chắn sẽ bị chặt xuống, người đến cả đồng đội của mình cũng tính toáng thì tốt nhất nên tránh xa.

“Tôi không có, nếu như cô ấy có gì quá đáng thì mong cậu tha thứ nhưng tôi thật sự không có ý xấu gì cả.” Long khẽ biến sắc nhưng chỉ trong chớp nhoáng rồi liên tục biện minh.

Trần Phong nhíu mày, rất không kiên những mà cắt ngang “Cút.”

“Tôi, tôi.” Nghe ra sự không kiên những của Trần Phong, Long vội vàng lắp bắp nói nhưng khi bắt gặp tầm mắt đầy sát ý liền khựng lại.

“Cút.” Trần Phong không kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.

Long run rẩy khuôn mặt trắng bệt, không dám nói lời nào nữa mà kéo Miêu cũng đang run rẫy mà chạy đi.

“Hừ” Nhìn hai người co giò chạy Ngọc Quan hừ nhẹ một tiếng.

Một bước đệm nhỏ này cũng không khiến bốn người nán lại lâu mà tiếp tục đi xuống tầng lầu.