Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 59: Lâu đài của quỷ




Cốc, cốc, cốc, cốc.

Không biết ngủ bao lâu Trần Phong cùng Mạnh Luân lại nghe tiếng gõ cửa đầy nhịp nhàng giống như lúc chiều

Từng tiếng từng tiếng vang vọng vào phòng, Trần Phong khẽ hí mắt nhìn cửa thấy cũng không dịch chuyển gì liền tiếp tục nhắm mắt lại, còn Mạnh Luân thì không thèm phản ứng mà tiếp tục ngủ ngon lành.

Tưởng chừng cả đêm cũng chỉ nghe tiếng rõ cửa thì nó lại im bật thay vào đó là tiếng kéo lê của thứ gì đó vang lên.

Loạt xoạt, loạt xoạt, tiếng kéo theo nhịp đều đều từ gần đến xa sau đó lại gần rồi tiếp tục ra xa.

“Tiếng gì vậy.” Không mở mắt Mạnh Luân chỉ ngáp một tiếng rồi nhỏ giọng hỏi.

“Không biết, nhưng âm thanh này không phải ở tầng này.” Trần Phong lắc đầu.

Không dừng lại ở những âm thanh hỗn tạp bên ngoài, bên trong phòng bỗng vang lên từng tiếng nức nỡ, nó giống như một thứ ma âm chui thẳng vào lỗ tai người.

“Á.” Mạnh Luân nghe âm thanh gần sát bên liền giật mình ngồi dậy nhưng bị đôi tay luôn ôm lấy kéo trở về.

“Không sao.” Trần Phong vỗ vỗ lưng an ủi.

“Nó ở đâu vậy.” Mạnh Luân thở đều nhỏ giọng hỏi.

“Bình hoa.” Dựa vào gần Mạnh Luân Trần Phong nói khẽ, khi thấy anh định xoay người nhìn qua liền ôm chặt lấy không cho động đậy “Đừng nhìn.”

“Làm sao đây.” Mạnh Luân liếc Trần Phong rồi buồn bực nói.

“Tuỳ cơ ứng biến.”



Hai người cứ giằng co đến khi tiếng nức nở dần dần nhỏ đi rồi biến mất, không để hai người thở phào nhẹ nhõm liền nghe được những tiếng bước chân rất nhẹ nhàng đang đi trên hành lang hướng thẳng đến căn phòng của hai người.

Tiếng bước chân rất nhẹ, nó nhỏ đến mất nếu không tập trung nghe thì không biết được.

Bịch, bịch, bịch. Tiếng chân càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng đến khi nó dừng ngay trước cửa phòng.

Mạnh Luân cùng Trần Phong ngồi dậy nhìn chằm chằm cánh cửa đóng trước mặt.

“Anh Luân, anh Luân sáng rồi hai người dậy chưa.” Tiếng nói của Ngọc Quan bỗng nhiên cất lên, Mạnh Luân mở to mắt ngạc nhiên nhìn Trần Phong.

“Anh Luân.”

Tiếng kêu vẫn tiếp tục, Trần Phong nhìn Mạnh Luân lắc đầu, rồi hướng mặt ra cửa sổ, Mạnh Luân nhìn theo.

Trong lúc không để ý mặt trời đã lên từ lúc nào, Mạnh Luân kinh ngạc nhìn những tia sáng chiếu xuyên qua màn cử sổ rọi vào trong phòng.

“Đồng hồ.” Trần Phong ré vào tai Mạnh Luân nhả ra hai chữ.

Mạnh Luân cúi đầu lấy đồng hồ bỏ túi duy nhất mà anh đem từ thế giới bên ngoài vào đây, lúc này trên mặt đồng hồ, cây kim bên trong vừa lúc chạm vào số ba.

Nhìn đồng hồ rồi lại nhìn cử sổ Mạnh Luân rùng mình, nếu thật sự tin vào những gì đang nhìn thấy thì chắc chắn những người chơi ở đây không thấy được ngày mai.

Một màn chơi thật đáng sợ.

Trong phòng không một tiếng động tiếng nói bên ngoài cửa vẫn không thay đổi cứ thế từng tiếng gọi lên một cách đầy kiên nhẫn.

Mạnh Luân cùng Trần Phong lại nhìn cửa thêm một hồi liền nằm xuống giường ngáp một hơi dài nhắm mắt ngủ.

“Bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng, mời hai vị xuống dùng bữa.”



Ngủ đến mơ màng Mạnh Luân nghe được tiếng gọi từ ngoài cửa “Sáng rồi à.”

“Ừ, dậy thôi.” Trần Phong dịu dàng vén tóc mái của Mạnh Luân.

Liếc mắt nhìn, Mạnh Luân ngồi dậy mỉm cười “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, Luân.” Trần Phong cười khẽ đáp lại.

Hai người sửa soạn một chút rồi mở cửa đi ra ngoài, đi xuống cầu thang bắt gặp nhóm Ngọc Quan liền cùng nhau đi đến phòng ăn.

Người hầu gái của hai nhóm vẫn luôn mặt không đổi sắc mà đi phía trước, hiện tại Mạnh Luân mới để ý bước đi cùng cử động của những người hầu gái ở đây rất cứng nhắc, đều mang lại cảm giác nặng nề.

Nhà ăn lúc này đã có người ngồi, gia đình nhà công tước, cô gái tên Miêu cùng chàng trai tên Long, còn hai chàng trai trẻ, cô gái nhỏ thì chưa thấy.

“Xảy ra chuyện rồi.” Ngọc Quan nói thầm vào tai Mạnh Luân rồi ngồi vào chỗ.

Mạnh Luân cùng Trần Phong cũng lại chỗ ngồi, thời gian từng phút trôi qua, không khí trong bàn ăn cực kỳ yên tĩnh, không một tiếng động.

Kẹo kẹt, nhà ăn lại một lần nữa được mở ra, đi vào là một chàng trai đang dìu một cô gái, hai người khuôn mặt trắng bệch, mắt đỏ hoe, đôi môi run rẩy, chàng trai bước đi còn tốt chỉ có cô gái đang run rẫy bước chân không vững cần được dìu đi.

Sau khi hai người ngồi vào ghế, gia đình bá tước liền cằm dao nĩa lên bắt đầu dùng bữa, buổi sáng thức ăn tương đối thanh đạm chỉ có hai cái trứng một thanh lạp xưởng, rau dưa cà chua cùng bánh mì đặt ở bên tay phải là một ly sữa nóng, dù đã đợi vài phút nhưng nhiệt độ của những món ăn trên bàn không hề lạnh xuống.

Mạnh Luân nhìn đồ ăn trước mặt rồi xoay đầu nhìn Trần Phong, nhận được cái gật đầu của y, anh liền cằm dao nĩa bắt đầu ăn.

Dùng bữa xong gia đình nam tước liền rời đi, quản gia cùng người hầu cũng lần lượt bỏ đi, đến khi trong nhà ăn chỉ còn tám người chơi.

“Xin hỏi, phòng hai người đã xảy ra chuyện gì.” Ngọc Quan lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.