Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 35: Hiện thực




Một tháng trôi qua cực kỳ nhanh chóng chỉ còn hai ngày nữa là đến thời hạn vào phó bản của bọn họ, Mạnh Luân dự tính sẽ đến trước một ngày để xem tình hình ở tiểu cầu đó, dù sao đây là lần đầu tiên bọn họ đặt chân đến nơi này, may mắn thay ngày bọn họ chuẩn bị đi là cuối tuần, nếu như ngày hôm sau vào phó bản luôn rồi nhanh chóng qua màn và trở về thì Trần Dương cùng Quan ngữ không cần thiết phải bỏ lỡ tiết học của mình.

Trước ngày xuất phát Trần Dương gọi điện về cho Mạnh Luân bảo rằng cậu ta phải làm cho xong một hạng mục nên sẽ không về, sáng hôm sau cậu sẽ tranh thủ về sớm, tuy nhiên sáng hôm sau cậu trở về khuôn mặt lại cực kỳ nặng nề, sau khi chào hỏi với hai người xong liền vào phòng chuẩn bị.

Lúc này ai cũng bận rộn dắp xếp hành lý của mình nên không máy chú ý đến sự kỳ lạ của cậu.

Buổi trưa vừa đến ba người liền lên phi thuyền bay đến tiểu cầu Mu Mu, đây là một tiểu cầu nhỏ hậm chí tiểu cầu này chỉ được xem là một ngôi làng, dân cư sinh sống trong tiểu cầu này cực kỳ thưa thớt, không những thế nơi này còn có một tên gọi khiến cho khách du lịch không dám ghé thắm chính là vùng đất chết.

Phi thuyền vừa đáp xuống ba người liền đi đến một nhà dân gần đó, sau khi hỏi thăm bọn họ đã được cho mướn một căn chung cư cũ trong vòng một ngày với số tiền không quá nhiều, bởi vì nơi này không có khách du lịch vì vậy chẳng có khách sạn hay nhà nghỉ nào ở đây cả, ngoại trừ ở nhờ nhà người dân thì cũng chỉ có thể mướn những căn chung cư không có người ở để tạm bợ qua một hai ngày.

Người dân nơi này cũng không chán ghét khách du lịch đến, bởi vì chỉ cần có khách du lịch đến bọn họ có thể đưa vài căn chung cư không có người ở để kiếm thêm ít tiền.

Dọn dẹp đồ vào trong chung cư ba người liền ra khỏi cửa bắt đầu đi dạo xung quanh, trời đã về chiều ánh sáng nhè nhẹ khuất qua từng ngôi nhà tranh củ kỹ, những khu chung cư đã tróc sơn, bám đầy rêu xanh, đi sâu hơn vào trong sẽ thấy được những mãnh ruộng điều thiêu, nhưng cây được gieo trồng đều đã héo úa gãy khúc, những động vật được nuôi dưỡng thì vàng vọt, ốm yếu.

Dọc đường đi bọn họ có nhìn thấy người dân, nhưng những người đó luôn né tránh hoặc làm lơ bọn họ đi, khác với những người ở gần trạm trung chuyển, những người ở bên trong đây dù già trẻ, lớn bé đề thể hiện một biểu cảm tang thương, cả người ốm yếu, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu, cả người lắc lư trong gió, giống như chỉ cần gió thổi mạnh hơn chút nữa là sẽ bay đi.

Tiểu cầu này đa số là rừng cây, nhưng đã bị héo úa tàn lụi, người dân sinh sống chiếm chưa đến một phần đất đai, nhà cửa được xây dựng chỉ vài ba con phố, còn lại là rừng cây bao bọc.

Sau khi dạo xong một vòng ba người liền trở về khu chung cư của mình, bọn họ cũng không định đi vào khu rừng, dù sao bên trong khu rừng đầy âm u đó rốt cuộc có thứ gì, dù sao người dân nơi này cũng rất ít đi lại bên trong rừng, hậm chí bọn họ luôn tánh xa khu rừng, vì vậy không có bất kỳ con đường mòn nào được tạo ra, không có người khai thác vậy bên trong chắc chắn có rất nhiều con thú dữ sinh sống, dù sao cũng chẳng biết được bọn chúng ẩn nấp ở nơi nào.

Bọn họ trong chung cư cho đến khi mặt trời lặn mới đi ra ngoài mua chút thức ăn về nấu nướng, dù sao người dân nơi này không hiếu khách nên cũng chẳng chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ vì vậy bọn họ phải tự túc làm một bữa ăn đơn giản cho ba người rồi tập hợp ở ngoài phòng khách cùng nhau chớp mắt.

Quan Ngữ cũng thay đồ ngủ dành cho nữ vào, sau đó đội tóc giả, dù sao không biết bọn họ bị cuốn vào phó bản khi nào, làm như vậy sẽ chắc ăn hơn thẳng, một khi loạt vào phó bản cũng không sợ bị người quen nhìn thấy.

Sáng hôm sau, mặt trời từ từ hé lộ, những tia sáng đầu tiên báo hiệu một ngày mới, những giọt sương sớm vẫn còn đọng lại trên những phiến lá cây.



Một khu chung cư cũ, trong một gian phòng mười mấy mét vuông ba người nằm cạnh nhau vẫn còn say giấc nồng, trong mơ hồ liền cảm nhận được cơ thể bay bỗng lên sau đó cả người nhanh chóng thanh tỉnh, bọn họ nhanh chóng mở mắt ra nhìn xung quanh.

Mặt trời nằm trên đỉnh, bầu không khí nóng rực, những tia nắng chiếu vào làn da khiến nó bỏng rát, sức nóng cảu mùa hè càng tăng lên, sự ôi bức khiến con người ểu oải mất sức.

Làn da càng ngày càng nóng rát khiến ba người không khỏi tỉnh táo hẳn, hiện tại bọn họ đang đứng ở một nơi hoang vu, xung quanh toàn là cây cỏ đả mọc cao đến eo, ngoại trừ cây cỏ thì chẳng có gì nữa cả.

"A a a... vậy mà thực sự để chúng ta mặc đồ ngủ đi vào trò chơi." Túc Nhan nhìn xuống người mình liền căm hận nói, mặc dù cô đã lường trước được việc này mà khi ngủ đã hóa trang thành con gái nhưng hiện tại nhìn hình tượng này không khỏi quá mất mặt đi.

Hiện tại cô chỉ mặc một cái áo thun mỏng manh cùng với chiếc quần đùi dài đến đầu gối, tóc tai bù xù không kịp chải chuốt, dù may mắn bộ tóc giả này không rơi ra nhưng thật sự rất rối nùi, không những vậy mặc cô còn chưa trang điểm, tuy nhìn vào cũng không nhận ra giới tính thật sự của cô nhưng nó quá phờ phạt, môi thì khô khốc, không những vậy mấy ngày qua trên làn da của cô còn nổi thêm hai cục mụn, đây đúng là hình tượng không thể chịu nổi mà.

Nghe cô nói vậy Trần Dương cũng nhìn quần áo ngủ của mình mà xanh mặt, bởi vì muốn ngủ thật thoải mái nên cậu ta luôn mặc một cái áo thun mỏng cùng cái quần xà lỏn mỏng manh của mình, hiện tại trời lại nắng nóng khiến da thịt cậu ta không ngừng vang lên tiếng xèo xèo cháy nắng.

Mạnh Luân thì đở hơn, tuy nhiên bộ đồ ngủ của anh rất dễ thương hoàn toàn không ăn khớp gì đến khuôn mặt lạnh lùng cả, đây đúng là một sự tương phản kỳ lạ.

Tóm lại một cậu ba người đều mất cả hình tượng rồi.

Nhưng không đợi bọn họ tiếp tục đau khổ vì hình tượng vụn vỡ thì xung quanh đã xuất hiện những người chơi khác, Mạnh Luân nhìn từng người từng nguời xuất hiện khuôn mặt liền thản nhiên mỉm cười, Trần Dương thấy anh như vậy cũng nhìn theo sau đó chân mày cũng giản ra mà mỉm cười miệng không quên lầm bầm.

"Mat mắn, may mắn, một hai người thì còn xấu hổ nhưng một khi cả đám cùng xấu hổ thì nó lại cân bằng rồi."

Túc Nhan nghe cậu lẫm bầm thì cũng xoay người nhìn theo sau đó cũng cân bằng rồi, cho dù cô là nam giả nữ nhưng mà nhìn xem nhìn xem những cô gái xuất hiện ở đây còn không xinh đẹp bẳng cô, quần áo còn nhăn nheo hơn cô, tốc tai còn bù xù hơn cô, đúng là quá cân bằng rồi, ánh mắt cảu cô liếc sang những người đó liền không khỏi tỏa sáng cả khuôn mặt như dán lên một câu 'Ta thật xinh đẹp."

Ba người sau khi cười trên sự đau khổ cảu người khác liền cực kỳ ăn ý với nhau mà bịt chặt hai lỗ tai lại, lúc này sau trong không trung liền vang lên những tiếng hét thất thanh như tiếng gầm của sư tử cùng với những tiếng chửi bới, nhưng bên trong đó lại phát ra một tiếng cười không hề hợp với hoàn cảnh chút nào cả.

Đúng vậy tiếng cười, các bạn không nghe sai đâu thật sự là tiếng cười mà người phát ra nó lại là một chàng trai có khuôn mặt cực kỳ trẻ con, tuy trong mắt vẫn có sự mù mịt cùng sợ hãi nhưng cổ họng lại không kiềm được mà bật cười.

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con này là người duy nhất mặc một bộ đồng phục, giữa ngực có logo cùng với tên trường.



Nghe được tiếng cười của cậu ta những người xung quanh liền bắn ánh mắt đầy chết chóc sang, cuối cùng cậu ta cũng nhận ra sự không phúc hậu của mình liền ngừng cười ngây lập tức rồi xoay người lạch bạch chạy đến chỗ Mạnh Luân sau đó núp phía sau lưng anh để... Trồn.

Cảm nhận được những ánh mắt đầy bất thiện đang chíu thẳng về phái mình, anh liếc mắt nhìn chàng trai nhỏ sau đó bất đắc dĩ nhún vai, nếu chỉ như vậy thì anh cũng chấp nhận đi còn về những người kia thì anh...

Mặc kệ vậy.

Sau khi những người chơi khác xuất hiện nhưng xung quanh lại chẳng có gì thay đổi cả, cũng không nghe được thông báo của hệ thống, nhìn khắp nơi đâu đâu cũng giống nhau như đúc kể cả độ dài của cây cỏ cũng chẳng xê dịch milimet nào.

"Sao lại không nghe thấy thông báo."

"Giờ làm sao đây."

"Ở đâu cũng giống nhau, giờ biết đi hướng nào."

Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng xì xào, những người chơi bắt đầu nói chuyện với nhau, ai náy đều hoang mang nhìn khung cảnh bình thường đến kỳ lạ ở trước mặt.

Mạnh Luân quan sát, lắng nghe những người khác bàn tán, theo cách nói chuyện của bọn họ thì anh có thể chia được vài nhóm người cùng nhau tiến vào phó bản này, tổng cộng có mười chín người cộng thêm bọn họ nữa là hai mươi hai người, số lượng nhiều hơn phó bản trước khá nhiều, trừ ba người bọn anh cùng chàng trai nhỏ đang đứng bên cạnh anh thì tổng cộng có năm nhóm, mỗi nhóm chia không đều nhau, có nhóm bốn người, có nhóm ba người cũng có nhóm hai người.

"Anh, sao lại như thế này." Trần Dương nghe bọn họ nói cũng thắc mắc không thôi.

"Chưa thông báo, chưa đủ người." Túc Nhan liếc nhìn số người rồi nói, đúng vậy nếu như trò chơi đến hiện tại vẫn chưa bắt đầu thì chỉ có một đáp án duy nhất mà thôi.

"Sao lại..." Trần Dương giật mình trợn to mắt "...Đông như vậy."

Thời gian ở nơi này giống như bị ngừng động, ánh nắng gây gắt chiếu xuống làn da trở nên đau gát, nhất là những người chơi mặc đồ ngủ ngắn tay ngắn chân đều cảm thấy đau đớn không thôi, những cây cỏ đều như đóng băng mà đứng im không động đậy, không có làn gió nào thổi qua chỉ có tiếng nói chuyện củng cử động đi xung quanh của người chơi.