Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 34: Hiện thực




Cơn choáng vàng ập đến, tiếng máy móc bên tai biến mất, trước mặt Mạnh luân liền xuất hiện ánh sáng, anh chớp chớp mắt để thích nghi với ánh sáng sau đó làm như không có việc gì mà bước vào cổng suối nước nóng, dù sao cũng lở đến rồi cứ tận hưởng đi vậy xem như là một kỳ nghĩ mát thư giản.

Trần Dương cùng Túc Nhan sau khi hai mắt lấy lại được ánh sáng liền nhìn dáo dát xung quanh sau đó mới nhấc chân đuổi theo sau anh.

Ba người vào đăng ký để nhận phòng, dọc đường đi phía sau nhân viên hướng dẫn bọn họ liền vô tình nhìn thấy hai người Ngọc Quan cùng Kỳ Việt.

Đôi mắt của Ngọc Quan đỏ ửng, nhìn thấy bọn họ liền hơi ngại ngùng mà xoay mặt đi, Trần Dương cùng Túc nhan thấy vậy liền mỉm cười đầy ý xấu xa mà trêu ghẹo.

"Cảm ơn anh." Kỳ Việt.đi đến trước mặt Mạnh Luân cúi đầu, trước khi nagt61 đi cậu ta nhìn thấy anh đã cản bước đi của 'Người' kia, tuy sau đó cậu ta không biết chuyện gì xảy ra nhưng lúc này đây cậu ta vẫn đang lành lặn mà đứng nơi này thì có thể đón được một hai, vì vậy cậu ta cực kỳ cảm kích anh.

Ngọc Quan cũng theo đó mà cúi đầu cảm ơn anh, thật ra lức nhìn thấy Kỳ Việc bất động nằm trong lòng mình cậu ta đã oán trách anh, nhưng sau khi ngẫm lại thì cảm thấy thật xấu hổ bởi vì việc đó không thể đổ lỗi cho ai được cả, nếu như không có anh thì chưa chắc bọn họ có thể thoát ra được.

Mạnh Luân khẽ cười rồi gật đầu "Nếu như có thể gặp lại nhau thì tiếp tục chiếu cố lẫn nhau nhé."

Ngọc Quan cùng Kỳ Việt nhìn nhau sau đó mỉm cười gật đầu "Vâng ạ."

Sau khi tạm biệt nhau, nhóm Mạnh Luân tiếp tục đi đến phòng của mình, đến nơi nhân viên đưa bọn họ vào phòng rồi nhanh chóng rời đi, ba người đóng cửa lại sau đó ngồi xuống bàn uống vài hớp trà liền bất đầu nói chuyện về phó bản.

Em vẫn không hiểu được tại sao phó bản này lại lấy bà chủ cùng tên trôm." Túc Nhan nhìn anh hỏi.

"Thì cũng như những gì chúng ta đã thấy, một tên trộm lẻn vào nơi này lấy đi viên ngọc được coi là quý giá nhất ở tiểu cầu này, nhưng khi hắn lấy nó ra đồng nghĩa với việc hắn cũng không thể rời khỏi nơi này, mà người dân nơi này một khi đã nhìn thấy quang minh thì còn có ai chấp nhận thấy bóng tối nữa đây, đối với bọn họ chỉ cần ánh sáng chẳng cần người cai quản." Mạnh Luân nhún vai nói

"Vậy sau đó tên trộm kia đã giết hết tất cả những người có trong khu suối nước nóng, rồi sau đó đứng ra làm chủ nơi này, mướn lại người hầu để trốn sự truy bắt." Túc Nhan hiểu ra mà tiếp lời.

"Đúng vậy, nhưng mà trong số đó cũng do người chủ thật sự của nơi này sát hại, bởi vì khi ở trong bóng tối quá lâu, lại bị kinh sợ bởi tác động từ bên ngoài, thần kinh của con người sẽ trở nên yếu ớt, tâm lý cũng xuất hiện sự vặn vẹo." Mạnh Luân gật đầu nói.

Trần Dương nhìn anh thật sâu, lâu đến nổi anh không hiểu gì thì mới mở miệng hỏi "Anh, làm sao anh biết những chuyện này."

"Còn có anh lợi hại như vậy từ lúc nào vậy ạ."

Mạnh luân nghe vậy liền ngơ ngác, đúng vậy sao anh lại biết, rõ ràng những thông tin liên quan đến nơi này đa phần đều đã bị xóa mất không còn xuất hiện nữa, tại sao trong đầu anh luôn xuất hiện những thứ kỳ quái như thến ỳ, tại sao mỗi động tác của anh lại thành thạo cùng quen thuộc đến như vậy... Tại sao.

Cuối cùng anh chỉ có thể lắc đầu mà trả lời "Anh cũng không biết tại sao."

Nhìn anh như vậy Trần Dương cũng không định tiếp tục hỏi, cậu chỉ cúi đầu xuống sau đó bưng ly trà lên uống trong lúc hai người kia không chú ý đôi mắt của cậu bỗng nhiên trở nên âm trầm không giống bình thường nhưng rất nhanh đã được cậu che đi một cách cẩn thận.

"Đúng rồi anh Luân, phó bản sau của anh thì sao." Túc Nhan trực nhớ ra Mạnh luân còn chưa vào phó bản của bản thân liền hỏi.

"Anh cảm thấy không cần thiết nữa thì phải, hình như chỉ cần đúng thời gian vào phó bản theo cấp bậc của mình thì sẽ không cần vào phó bản tiếp nữa." Mạnh Luân mỉm cười nói "Hình như chỉ khi vào sai cấp của phó bản thì mới phải vào hai lần thôi."

Nghe anh nói Trần Dương cùng Túc Nhan liền thở phào nhẹ nhõm, thật là may mắn nếu không hai người sẽ cảm thấy mình trở thành gánh nặng của anh mất.

Ba người ở lại tiểu cầu Navi cho đến tồi rồi mua vé phi thuyền bay về nhà, cuối cùng cũng bọn họ cũng có một tháng để nghỉ ngơi dưỡng sức.



Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, từ lúc thoát khỏi phó bản cho đến nay đã được một tuần lễ, Trần Dương cùng Quan Ngữ cuối cũng cũng hết thời gian nghĩ hè, bởi vì để thuận tiện cho việc cùng nhau vào phó bản mà Mạnh Luân đã đề nghị bọn họ cùng nhau ở chung, vì vậy chỉ trong một ngày cậu ta liền nhanh chóng chuyển đồ đạt mình qua, bởi vì không đủ phòng nên cậu ta liền ở cùng phòng vời Trần Dương.

Hôm nay là đầu tuần, trong nhà vắng vẻ chỉ còn tiếng lộc cộc cảu bàn phím, Mạnh Luân nhận được một đơn hàng từ hôm qua, anh làm các mẫu quãng cáo, thiết kế, dịch văn bản tại nhà, mặc dù không giàu có gì nhưng đủ cho anh ăn no mặc ấm.

Nhìn căn nhà chỉ còn một mình khiến anh cảm thấy hơi lạnh lẽo, trong lòng bỗng nhối lên một cái đầy đau đớn, giống như đã từng có cảm giác thế này, vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ.

Lạch cạch, lạch cạch, những dòng chữ cuối cùng được hiện lên qua những ngón tay thon dài trên bàn phím, cuối cùng anh cũng làm xong đơn hàng, anh lưu lại sau đó gửi cho khách hàng.

Nhìn thời gian trên màn hình loptop anh cảm thấy còn khá sớm chưa đến lúc hai đứa nhỏ tan học, không biết từ bao giờ anh luôn có cảm giác tuổi hiện tại không phải là tuổi thật của anh, đáng ra anh phải lớn hơn rất nhiều, vì vậy khi chăm sóc Trần Dương cùng Quan Ngữ anh luôn cảm thấy hai người là hai đứa trẻ cần được chăm sóc cẩn thận phải bảo vệ cho chúng trưởng thành nếu không một ngày nào đó anh sẽ hối hận.

Mạnh Luân ngồi suy nghĩ vẫn vơ cuối cùng nhìn vào màn hình bấm vào diễn đàng của trò chơi xem chút thông tin.

Trong diễn đàng đa số là các tin trao đổi giữa các người chơi, còn lại số ít là thông tin của hệ thống thông báo, anh đọc từng tin, từng tin sau đó anh dừng lại trước một thông báo của hệ thống phát ra cách đây một tuần.

Phó bản tân thủ: Suối nước nóng tượng đồng (Đóng cửa vĩnh viễn).

Phó bản cao cấp: Tòa tháp tượng đồng (Đóng cửa vĩnh viễn).

Bên dưới bài thông báo có rất nhiều người chơi vào trong bình luận.

Sói: Chè đậu vậy mà sặp cả màn chơi cao cấp.

Cục cưng sợ: Ha ha thần thánh phương nào vậy lợi hại, lợi hại.

Phong sát người anh em: Cái kiểu chơi này quen thiệt á, chắc không phải như ta nghĩ đâu hen.

Ta mới là nhân vật chính: Không cần nghĩ, chắc chắn là như vậy rồi.

Mạnh Luân chỉ đọc vài cái bình luận rồi tiếp tục lướt xuống dưới đến khi thấy một bài đăng của người chơi thì chợt khựng lại.

Người chơi đăng bài có tên là Cá cảnh bơi bơi.

Cá cảnh bơi bơi: Sợ thật chứ nhóm chúng tôi gồm sáu người chơi vào cùng một phó bản, bên trong còn có thêm năm người chơi khác, cứ tưởng rằng vào phó bản tân thủ sẽ thiệt là dễ dàng ai ngờ rằng chỉ ba ngày trôi qua thì đã gặp thứ sát thần kia, nhóm của tôi đã bị diệt sạch chỉ còn một mình tôi sống sót, nhưng năm người kia lại chẳng bị sao cả, tôi cứ tưởng bọn họ là người chơi cao cấp nhưng mà sao có thể.

Thật sự tôi rất nghi ngờ, không biết trong phó bản có thể mua chuột thứ đó được không.

Các bạn thắc mắc tại sao tôi còn sống nhỉ, thật ra tôi cũng sắp chết rồi đấy nhưng không hiểu sao thứ sát thần đó đang giơ tay nữa chừng định chém tôi ra thành từng mảnh nhỏ thì lại ngừng lại sau đó xoay người vội vàng bỏ đi, tuy tôi bị thương rất nặng nhưng mạng vẫn còn sau khi ra khỏi phó bản thì không sao nữa rời.

Tôi cảm thấy hình như sát lùng đang săn lùng người chơi trong phó bản sơ cấp, mọi người hãy cẩn thận.

Đọc đến đây Mạnh luân liền trầm ngâm, sát thần chẳng lẽ là 'Người' đó, mặc dù không biết y có thật sự là sát thần hay không, nhưng anh cảm thấy sát thần không chỉ có một người, nhưng trong bài đăng của người kia phó bản nào mà gặp sát thần thì chắc chắn không phải là chuyện tốt, nhưng vấn đề là sao y lại cứu anh, không những vậy khi nhìn thấy y anh lại có một cảm giác cực kỳ quen thuộc, không, không chỉ là quen thuộc mà dường như anh đối với y có một thứ tình cảm nào đó mà không thể nói được thành lời.



Không biết anh ngồi đó thẩn thờ bao lâu cho đến khi bên ngoài có tiếng mở cửa thì anh mới giật mình nhìn lại thời gian, thì ra đã năm giờ chiều rồi.

"Anh, chúng em về rồi đây." Trần Dương chạy vào nhà rồi hét lớn.

"Anh Luân, em đã về." Quan Ngữ cũng chạy vào hùa theo cậu.

Hai người không ngờ trường của họ lại gần nhau như vậy, trên đường về vừa lúc gặp nhau nên cả hai liền cùng nhau chạy về cùng.

"Chào mừng về nhà." Mạnh Luân tắt máy rồi đi ra khỏi phòng, sau đó mỉm cười với hai người.

"Em đói búng quá." Trần Dương nhảy lên ghế mềm không chân của mình sau đó lăn lộn nũng nịu đòi ăn.

"Rồi, anh vào nấu cơm đây." Mạnh luân nhận mệnh rồi đi vào trong nhà bếp.

"Trẻ con." Quan Ngữ trề môi nói.

"Vậy anh có ăn không." Trần Dương chẳng thèm nhìn sang mà khinh bỉ nói.

"Đương nhiên là..." Quan Ngữ trợn mắt nhỏ giọng nói "Ăn rồi."

Trần Dương nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, Quan Ngữ cũng biết mình đuối lý nên không nói gì nữa mà vào phòng cất cặp sách của mình.

Mạnh Luân nghe hai người nói chuyện liền khẽ cười, trên tay cũng không dừng lại mà nhanh chóng bật bếp lên, lấy giá, bỏ gia vị, một loạt động tác chuyên nghiệp được thực hiện cực kỳ nhanh.

Cảm nhận không khí ấm áp đã quay trở lại, anh liền cảm thấy trong lòng như được lấp đi một chút, thật vui vẻ.

Dùng cơm xong ba người ai về phòng náy, Mạnh Luân tiếp tục bật máy lên rồi xem thông tin về các màn chơi trung cấp cùng cào cấp, tuy sơ cắp không có thông báo giống như thế này nhưng lâu lâu vẫn sẽ có trung gian vào gợi ý cho người chơi.

Trong thàng này vậy mà có mười ba màn chơi trung cấp cùng ba màn chơi cao cấp, còn màn chơi sơ cấp sẽ được thông báo riêng cho từng người chơi, bởi vì tính cân bằng của màn chơi nên hệ thống sẽ thông báo cho từng người chơi chứ không qua đăng thông tin bài lên diễn đàn.

Vào buổi tối hôm đó ba người đều nhận được thông tin về màn chơi của bản thân mình.

Sáng hôm sau ba người tập trung ngoài phòng khách, Mạnh Luân hỏi về địa điểm của màn chơi, Trần Dương cùng Túc Nhan cũng nhanh chóng nói ra, lần này càng thêm khó khăn trong việc chọn lựa, cả ba người đều khác nhau, thời gian địa điểm cũng khác nhau.

"Lịch học của các em như thế nào." Anh lo lắng về vấn đề học hành của hai đứa nhỏ bèn hỏi.

"Em thì rảnh lắm, mới khai giảng cũng không có gì để học cả." Trần Dương nhún vai cảm thấy không quan trọng.

"Chắc cuối tháng đi anh, lớp chúng em chuẩn bị tác phẩm cho triển lãm vào tuần tới rồi ạ" Túc Nhan thở dài đáp.

"Không sao, vậy cuối tháng đi, lần này chúng ta vào phó bản của anh vậy." Mạnh luân gật đầu rồi quyết định, anh đuổi hai người về phòng một mình lẳng lặng ngồi trên ghế mềm không chân ở ngoài phòng khách một mình.

Những ngày bình yên cứ thế mà trôi qua khiến bạn bấc tri bấc giác mà buông thả bản thân.