Chú Thạch Sư

Chương 120




Trong đầu Lưu Phàm đột nhiên khai mở không biết bao nhiêu thông tin về trời Tây, nơi ấy căn bản không chỉ có Hy Lạp chư thần, còn có Bắc Âu chư thần, ngoài ra, còn một thế lực khác...

Tổng lãnh thiên sứ, ròng rã 12 vị !!!

Chuyện này căn bản không ổn, Lưu Phàm vốn không nghĩ hệ thống tổng lãnh thiên sứ cũng thực sự tồn tại, đếm thấy Micheal, Uriel, Ariel, Sariel,...toàn các vị đại năng tai to mặt lớn. Hơn nữa, móc nối giữa truyền thuyết thiên sứ, người ta có nhắc đến cả các vị Hỏa Thần, Thủy Thần và cả Lôi Thần:

Agni – Hỏa Thần của truyền thuyết vùng Lưỡng Hà !!

Varna – Thủy Thần của truyền thuyết Lưỡng Hà !!

Indra – Lôi Thần mạnh nhất trong tất thảy truyền thuyết, vượt khỏi phạm vi vùng Lưỡng Hà sông Ấn !!

“Con vẹo nó, tổng lãnh thiên sứ Micheal đã được coi là cực kì mạnh, nếu lúc này còn vô tình va phải Indra hay Agni, chắc chắn xác ta cũng không còn giữ nổi !!” Lưu Phàm rơi vào trạng thái hoảng sợ, nói.

Tương truyền, Indra chỉ cần một lần nhấc khí cụ, liền để nửa mảnh hồng hoang chân voi rung chuyển, ấy là cỡ nào kinh khủng !!

(Hồng hoang chân voi: cái này là thuyết trái đất nhìn như cái bát của Ấn Độ nha, cái bát được cõng bởi bốn con voi, hình ảnh minh họa cũng có thể tìm trên mạng.)

“Thân nhỏ bé giữa dòng đời còm cõi, mong có thể giết Zeus an toàn, các vị xin hôm nay đừng tới.” Lưu Phàm ba vái bốn quỳ, lừ lừ bay đến đại điện của Zeus.

Không mất mấy lâu, đỉnh Olympus hiển hiện trước mắt, nhưng, không còn cái vẻ xa hoa hào nhoáng, lúc này nhiều hơn giống một đống đổ nát không tên. Lưu Phàm sững người, trước cái tính bệnh hoạn của tên Zeus, có thể hắn đã chơi quá đà mà phá cung điện, nhưng, cũng có thể hắn đang đại chiến cùng không ít cường giả.

“Ta sẽ là Tịch Thần kế nhiệm !!!”

“Không, ta mới là Tịch Thần !!”

Hai đạo âm thanh vang lên, kèm theo là một tràng dài tiếng đập phá, khí tức tỏa ra cũng đủ để cho Lưu Phàm run rẩy.

“Chung quy vẫn phải đi xem.”

Hắn lò mò bay về phía trước, qua vài ba ngọn núi, liền đột nhiên nhìn thấy một mảnh bình địa. Zeus nằm bẹp trên mặt đất, lún sâu vào, nhưng, nét mặt vẫn vô cùng bất khuất. Một tay nâng kiếm đỡ lấy đòn chém, một tay vung quyền đáp lại ma pháp, không hổ danh là Hy Lạp Chi Chủ !!

Lưu Phàm nhìn, dĩ nhiên đã đoán được, tên thiên sứ cánh trắng hung hăng cầm kiếm này, không sai không lệch chính là đại thiên sứ trưởng Michael. Còn tên kia cởi trần, mặc độc một cái quần rộng thùng thình, trên tay ầm ầm thiên lôi, ấy chính là Indra.

Nhưng, vì sao hai tên này muốn đoạt lấy chức Tịch Thần, mà Tịch Thần liên quan gì đến Zeus ??

“Lũ khốn các ngươi, làm chó cho bọn hắn vinh hạnh lắm sao mà phải tranh nhau !!!” Zeus quát lên, vung mạnh một đường kiếm.

“Ngươi cũng là chó đấy thôi, nhưng, cái nhục nhã nhỏ nhoi ấy sao so được với bổng lộc ngươi được nhận !!!” Michael đáp lại đầy ngang ngạnh.

Lưu Phàm đột nhiên hiểu thấu, Zeus chính là Tịch Thần, là kẻ đã từng lĩnh nhiệm vụ thanh lọc tất thảy. Thứ Indra hay Michael muốn, ấy chính là đạt được một đẳng cấp tương đương Zeus, cướp đi danh hiệu ấy bằng phương pháp nguyên thủy nhất, giết.

Nói ra thì cũng đúng thôi, làm chó săn quan trọng nhất là phải đủ nhanh, đủ khỏe để bắt được con mồi, nếu con chó này bị con khác cắn chết, tức là nó yếu đuối, các vị cũng sẽ chẳng thương tiếc Zeus làm gì.

“Lạ thật, tên này...cớ sao không dùng Quang hệ hay Lôi hệ như trước ??” Lưu Phàm nhìn Zeus, khó hiểu nói ra.

Khoan đã, có khi không phải hắn không dùng, mà là...hắn không thể dùng !!

Lôi Thần mạnh nhất Indra và thiên sứ trưởng Michael, nhẽ nào cả hai tên này, mỗi tên đều cầm một viên Luật Thạch ??

Quang Luật Thạch và Lôi Luật Thạch, hoàn toàn khắc chế hai hệ của Zeus, cũng bởi vậy mà nãy giờ hắn đều chỉ đánh bằng cường độ thân thể của chính mình.

Thế mới thấy Zeus xứng đáng làm Tịch Thần, ma pháp tuy không phải là vô địch, nhưng, thân thể là tinh túy của cự nhân, cả cận và viễn chiến, hắn đều xưng là toàn năng !!

“Nếu như thế...Ngọc Hoàng đang muốn ta giết Zeus, chắc chắn lão muốn biến ta thành Tịch Thần !!” Lưu Phàm chẹp miệng, nói.

-Vù !!!!-

Michael bị đánh văng đi, cánh thiên sứ dập nát bị mài vào nền đá, máu tươi từng giọt bắt đầu nhuộm đỏ cả áo trắng. Indra cũng không khá hơn là bao, một tay trực tiếp bị ép nát, da thịt tung tóe bay ra.

“Các ngươi...muốn thấy thứ gì ??” Zeus cười một điệu cực kì tàn nhẫn, nói.

Michael và Indra căn bản không nghĩ được đến nước này, bọn hắn có thể vô hiệu hóa ma pháp, nhưng, bọn hắn căn bản không hề nhớ rõ xuất thân của Zeus. Trước khi là Thần, trước cả khi là Chú Thạch Sư, Zeus chính là một trong những sinh vật thượng cổ.

“Ta muốn lấy đầu ngươi !!” Lưu Phàm bước ra, dõng dạc gào đáp lại.

Zeus rùng mình, hắn nhận ra kẻ nhỏ bé đã từng bị mình đánh văng đi, không hiểu vì sao lại thấy sợ.

“Kiến nhỏ, kinh mạch ngươi vẫn có thể hồi phục, thật là tốt !!” Zeus nói ra.

“Đúng vậy, nhờ đó ta mới lấy được đầu ngươi !!” Lưu Phàm đáp.

Zeus giật giật miệng, kẻ có năng lực hồi phục được kinh mạch thực rất khủng bố, nhưng, hắn đã lăn lộn bao nhiêu năm, giết qua bao nhiêu kẻ thù, ngại gì một tên như này.

“Chết đi !!!”

Lưu Phàm run lên trước tiếng thét kinh thiên động địa ấy, nhưng, hắn vẫn đứng đấy, cực kì ngạo mạn nhìn thẳng về phía Zeus.

-Rầm !!!!!-

Ngay khi cự quyền của Zeus chạm mặt Lưu Phàm, một ấn kí cực kì to lớn không hiểu vì sao xuất hiện, hoàn toàn chặn đứng đòn tấn công, thậm chí còn khiến hắn nhận không ít phản lực.

“N-Ngươi, ngươi đã làm gì với nhi nữ ta !!!” Zeus sững người, gào lên một cách điên cuồng.

-Rầm !!!!-

-Rầm !!!!-

-Rầm !!!-

Zeus từng quyền tung ra đều như muốn hủy thiên diệt địa, không gian như bị ép đén nát ra, thậm chí ngay cả thiên địa linh khí còn bị đuổi tản đi. Lưu Phàm ngược lại hoàn toàn dửng dưng, hắn thậm chí còn không cảm thấy gió thổi đến.

Michael và Indra đứng hình, thân tàn tạ bỗng nhiên không thấy đau đớn nữa, ngược lại chỉ có cảm giác như nhân sinh tam quan của mình bị chọc một vố điếng người.

“Cho dù miễn nhiễm thật, nhưng, năng lực của ta còn xa mới đủ độ làm Zeus bị thương. Linh Tôn, giúp ca một tay !!” Lưu Phàm nhìn vào thế giới tinh thần, nói.

Lưu Linh Tôn xét cho cùng cũng chỉ là huyễn hình lại cơ thể của Lưu Phàm, căn bản vẫn sẽ được bảo hộ bởi pháp trận không tên ấy.

“Ca, cái gì chắn trước mặt ta đây ??”

“Pháp trận.”

“Làm sao nó lại ở đây ??”

“Để ngươi giết Zeus dễ hơn.”

Lưu Linh Tôn cười dài, trên tay hiện ra một ngọn cung, chính xác hơn là Cốt Thần Cung. Nàng kiều diễm giương cung, từ từ ngưng tụ một đạo vật chất tối.

“Chết đi, nhỉ ??”

-Xạc !!!!-

Ôn Minh Tiễn lao đi, thẳng đầu Zeus mà cắm vào. Nếu như là lần trước, Zeus hoàn toàn có thể né tránh, nhưng, khi cả cơ thể đang điên cuồng ra đòn, chắc chắn là không kịp phản ứng.

-Phập !-

Cứ như vậy, thiên địa này cũng ngừng một nhịp thở. Linh khí nơi này cũng như mất một điểm để chảy vào...Sinh mệnh của Zeus, đã cạn, ngã xuống một cách vô lực.

Nhưng, cùng lúc đó, tiếng của môt vị Vạn Giới Chi Chủ vang lên.