Chú Thạch Sư

Chương 119




“Hơ, vẹo nó chuyện này cũng có thể xảy ra.” Lưu Phàm buột mồm cảm thán.

Trước mặt hắn, dĩ nhiên là Polyhymnia, một thân kiều diễm vô cùng, phải nói cho dù ngự tại tiên cảnh Thiên giới, nàng vẫn một mực là tâm điểm của tất thảy thiên địa.

Hắn từ sau khi thoát khỏi vụ gà vịt kia đã về lại Thiên giới, ai ngờ trực tiếp đối mặt Polyhymnia, nãy giờ vẫn đứng như trời trồng.

“Ngươi...mệnh danh là gì ??” Polyhymnia run run, hỏi.

“L-Lưu Phàm.” Hắn đáp, không hiểu vì sao thấy hồi hộp kinh khủng.

Nàng là tiên nữ, còn là tiên nữ của nghệ thuật, hoàn toàn không có khả năng tạo sát thương lên người khác, nhưng, Lưu Phàm vẫn cảm giác sợ nàng cực kì. Hắn hô hấp không hiểu sao bị đẩy lên rất nhanh, từng ngụm đều như thở dốc, mặt cũng bắt đầu đỏ ửng lên.

Cái này mà gọi là đơn phương sao ??

Tơ Nguyệt kia lừa đảo rồi !!

Lưu Phàm trước giờ mưu trí lúc này lại tính sai, hắn có thể mượn tay Tơ và Nguyệt, càng có thể được Chức Nữ giúp đỡ, nhưng xét cho cùng hắn vẫn là nam nhân, vẫn có thể bị ảnh hưởng bởi nhan sắc của tiên tử.

“L-Lưu Phàm sao...” Polyhymnia cũng không khác tình trạng Lưu Phàm là mấy, run run nhắc lại.

Giờ thì hắn hiểu rồi, cái thứ đứng hình mất năm giây của mấy cái ngôn lù, thực sự không hẳn là nói điêu. Lưu Phàm cố gắng tìm một điểm tựa, kiểu như ‘có thể nàng bẩm sinh đã mang năng lực áp chế tinh thần’, nhưng, tuyệt nhiên hắn không thoát khỏi cảm giác này.

“Nếu bây giờ không nhanh cầu cứu mẫu thân, e rằng chuyện không ổn !” Lưu Phàm lẩm nhẩm.

Đạp lên phi hành khí cụ, hắn nhằm thẳng cung Chức Nữ mà tới, tốc độ tựa như chối chết vậy. Polyhymnia dĩ nhiên không để hắn chạy thoát, cũng bám theo ngay sau, tuy rằng có chút chậm. Nàng vốn ở trời Tây, lúc này mò sang Đông để tìm hắn vẫn phải đề phòng, nói gì thì nói, quan hệ của Zeus với trời Đông là cực kì tệ.

Không đến mấy nhịp, Lưu Phàm lao vào cung Chức Nữ, nói:

“Mẫu thân, người muốn làm gì thì mau lên, nàng đến rồi !!”

Chức Nữ thoáng im lặng, nàng nhìn Lưu Phàm, nhanh chóng nhận ra cái tình thế oái oăm này. Không xa lạ gì cho cam, một cuộc tình mà từ đầu đã biết ‘chúng ta không thuộc về nhau’ chính là thứ mà Ngưu Lang Chức Nữ để lại cho đời.

Nói gì thì nói, việc này sẽ rất bất lợi cho quá trình thu nạp năng lực của Lưu Phàm, đâm lao thì phải theo lao, lúc này không thể vì chút tư tình mà từ bỏ !!

“Phàm nhi, ngươi còn hôn ước, đúng chứ ??” Chức Nữ lên tiếng.

“Đúng.”

“Ngươi còn muốn đánh bại Zeus, đúng chứ ??”

“Đúng !!”

“Ngươi biết rằng chỉ mỗi cách lợi dụng Polyhymnia thì mới có cơ may chiến thắng, đúng chứ ??”

“Đúng !!”

Lưu Phàm sau cuộc hỏi đáp vừa rồi, ngẩng đầu lên nhìn Chức Nữ, hắn hiểu mẫu thân muốn nói gì. Nàng chắc chắn đã thấy thấu sự giao động của hắn, bởi vậy nên mới một lần nữa nhắc lại vì sao mọi chuyện lại đi đến bước đường này.

“Mẫu thân, ngươi yên tâm, cho dù tàn nhẫn đến đâu, ta cũng sẽ không chùn đâu.” Lưu Phàm nói ra.

Polyhymnia nháy mắt đã đến sau đó, nàng nhìn một lượt cung Chức Nữ, lại nhìn Lưu Phàm, sau một hồi đắn đo liền lên tiếng:

“Lưu Phàm, ngươi...ngươi cùng ta nói chuyện một chút được chứ ??”

“Ngươi muốn gặp con trai ta sao, trước hết ngồi xuống đây đã, Phàm nhi, ngươi cũng ngồi xuống.” Chức Nữ cười, ra hiệu cho Polyhymnia ngồi xuống khung cửi.

Chức Nữ để hai người an vị, bất ngờ thuấn thân ra khỏi vị trí của khung cửi, nhìn lại một lượt, bắt đầu tiến vào niệm chú.

“Khởi động thiên chức: Trang Thần. Hỡi các đấng toàn năng đã sáng tạo ra Nhân giới nhỏ bé này, ta một lần nữa xin mượn lấy thần lực của các vị để thay đổi luân thường đúng sai, để đi ngược lại tạo hóa mà đản sinh một thực thể vô thường. Xin được một lần nữa cầm trên tay sợi tơ của định mệnh, xin được toái phá, xin được kiến tạo !!

Khung cửi, dệt !!!”

Polyhymnia mắt lạc đi khi nhìn vào sợi tơ mỏng manh trên tay Chức Nữ, nàng căn bản không hiểu nổi tại sao ở trời Đông cũng có một kẻ mang năng lực này.

Nháy mắt, cả thiên địa này như bừng sáng, sợi tơ nho nhỏ ấy bắt vào khung cửi, bắt đầu kéo, bắt đầu dệt, nhưng, không phải dệt vải...

Nó đang kéo từng sợi linh khí từ Lưu Phàm và Polyhymnia...

Chức Nữ không dừng lại ở đó, nàng xoay thân mình, từ từ triệu hồi ra một cái pháp trận. Ngay lập tức nhìn thấy linh hồn Polyhymnia bị pháp trận kéo ra, tựa như hoàn toàn lìa khỏi xác thịt.

Khung cửi vẫn lạnh lùng mà vận hành, nhục thể Lưu Phàm và Polyhymnia cũng không còn giữ được, từ từ tan ra, hóa thành tơ nhỏ chuyển lên khung cửi.

“Ra vậy, ngươi không phải chỉ là một thần bình thường, ngươi có khả năng thao túng mệnh tơ, à không, là thao túng ‘đường sống’.” Polyhymnia linh hồn nói với Chức Nữ.

“Ở trời Tây cũng có kẻ cầm vào ‘đường sống’ được sao ??” Chức Nữ hỏi.

“Ừ, đúng là như vậy, nhưng ba ả ấy chỉ có thể cắt ‘đường sống’, không thể ghép nối như ngươi làm.” Polyhymnia đáp.

Yêu vào liền dở hơi, không hiểu vì sao Polyhymnia lúc này không hề sợ hãi, ngược lại còn mong chờ thứ bước ra từ khung cửi kia.

“Sau khi nhục thể của ngươi hoàn toàn thuộc về hắn, thần hồn này sẽ bị ta bóp nát, ngươi có ý thức được không ??” Chức Nữ nói.

“Lợi dụng nhục thể của ta để hành sự sao, cũng thú vị đấy.” Polyhymnia đáp thờ ơ.

Không biết bao lâu đã trôi qua, khung cửi đã dệt xong, từ đó bước ra một thân ảnh trần trụi. Lưu Phàm lúc này mới lấy lại ý thức, ngơ ngáo nhìn xung quanh.

“Phàm nhi, năng lực của ta chính là có thể ghép nối bất cứ thứ gì thành một thể, tựa như dung hợp toàn bộ từ trên xuống dưới, hiện tại ngươi đã và đang sở hữu Polyhymnia, theo một cách nào đó.” Chức Nữ nói.

“Vậy tức là...nàng đã chết ư ??”

“Sắp rồi.” Chức Nữ nhìn thần hồn lơ lửng bên tay mình, nói.

Tay nhỏ thanh tú dần dần xiết chặt pháp trận, Polyhymnia thần hồn bắt đầu nhạt đi, khí tức tán khỏi không khí nhanh cực kì nhanh, tử cục trước mắt căn bản là không thể tránh khỏi.

-Rụp !!!- Đột nhiên Lưu Phàm lao lên, vừa vặn tóm lấy thần hồn của Polyhymnia.

“Phàm nhi, ngươi làm gì vậy, nếu như ở dưới Thần Cấp mà tiếp xúc với thần hồn, chắc chắn sẽ bị đánh bay hồn phách !!” Chức Nữ hét lên.

Nhưng, Lưu Phàm không còn để tâm nữa, hắn nhìn thần hồn Polyhymnia, kệ cho nàng tiến vào cơ thể, đáp:

“ Thần hồn bên trong ta, không chỉ có mỗi Polyhymnia, chắc chắn có thể kiềm chế được. Hơn nữa, nếu như còn đánh nát thần hồn của nàng, thực sự là quá bất lương.”

“Nàng ở trong ấy sẽ chỉ như sâu mọt của linh hồn ngươi, đến cuối đời cũng sẽ hận ngươi thấu xương, việc gì ngươi phải làm vậy ??” Chức Nữ tiếp lời.

“Thế việc gì mẫu thân phải cố đến với phụ thân ??” Lưu Phàm trực tiếp phản bác.

Chức Nữ lặng người, cuối cùng mỉm cười, tựa như không có gì xảy ra vậy. Nếu như hắn thực sự có cảm tình với Polyhymnia, việc này đã dễ lý giải rồi.

Lưu Phàm nhìn vào thế giới tinh thần, phát hiện Lưu Linh Tôn đã bắt đầu bắt chuyện Polyhymnia, trong lòng không hiểu vì sao thấy nhẹ đi bội phần. Hắn đã ép nàng yêu hắn, lại ép nàng vì hắn mà hi sinh, thực cho việc nàng có hận hắn đến cùng đời cuối kiếp, hắn vẫn sẽ giữ cho thần hồn này an ổn, cầu một ngày phục sinh.

“Ngươi còn đứng đó làm gì, mau chóng đi làm thứ việc mà Ngọc Hoàng giao cho đi, việc mất tích một tiên nữ sẽ bị phát giác rất nhanh, đến lúc ấy, giết được hắn hay không còn là một vấn đề khác !!”