Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết giữa đêm, chú gọi tôi dậy, giúp tôi uống thuốc và cặp nhiệt độ cho tôi. Lúc ấy, tôi rất lạnh, ngay cả khi đắp một lớp chăn dày như vậy tôi vẫn thấy buốt giá. Tôi bỗng cần cái ôm ấm áp của chú, tôi chỉ biết mình đã chủ động vươn tay ôm cổ chú thật chặt không buông, tham lam dựa đầu vào người chú hít hà hương thơm chỉ thuộc về mình chú.
Phải rồi, tôi yêu chú lắm, chỉ cần chú ở bên, mọi chuyện sẽ ổn thôi...
Tôi cứ vậy mà mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trong cơn mê, tôi thấy chú ôm tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi hôn trán tôi, tựa như đang bảo vệ tôi trước phong ba bão táp.
_______________
Mười giờ sáng, tôi mệt mỏi mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra, khung cảnh hiện ra trước mắt tôi đảo lộn vô cùng, tôi đưa tay ôm lấy cái đầu đau như bị búa đập vào. Đôi lông mày khẽ nhăn lại. Cơn sốt cũng đã hạ đi nhưng tôi vẫn thấy cả cơ thể mỏi nhừ, xương cốt mềm nhũn, mồ hôi liên tục túa ra ướt đẫm mảng áo sau lưng tôi.
Tôi cố gắng gượng dậy, nhưng ngay khi tôi vừa động đậy thì đã thấy một cánh tay to lớn ôm eo tôi, kìm chặt khiến cho tôi khó mà cử động được...
Tôi đột ngột quay ra đằng sau, có lẽ vì ốm nên phản xạ của tôi hơi chậm một chút, vừa thấy gương mặt của chú đang nhắm nghiền lại tôi lập tức giật mình, hai tay đưa lên miệng bịt chặt để ngăn mình phát ra tiếng động lớn.
Chú dường như vẫn chưa thức dậy, hình như hôm qua, chú ôm tôi ngủ cả đêm....
Tôi đang chần chừ không biết có nên gọi chú dậy hay không, vì bình thường chú tỉnh dậy rất sớm, bây giờ chú vẫn chưa dậy thì có nghĩa là đêm qua chú đã thức để chăm tôi.
Loading...
Nghĩ vậy, trong tim tôi như được rót vào một dòng suối ấm áp. Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt chú, càng nhìn càng thấy thương. Nhất thời, tôi quên hết mọi chuyện đã xảy ra trước đó.
Tôi chưa từng có cơ hội ngắm chú đang ngủ say, không thể phủ nhận, chú đẹp thật, đến lúc ngủ mà vẫn đẹp như vậy. Hàng lông mi vừa dài vừa rậm, sống mũi thon gọn, ôi... nhìn cái đôi môi trái tim hồng hào kìa, đến phụ nữ cũng phải ghen tuông.
Tôi cũng không nỡ gọi chú dậy nữa, cứ vậy mà bị u mê cái nhan sắc này của chú...
Có phải tôi càng ngày càng mê trai rồi không?
Không đâu, tôi chỉ mê mình chú thôi mà.
"Đừng nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy, khi nào em khỏe lại anh tình nguyện cho em 'ăn'. "
Câu nói của chú khiến cho tôi giật thót mình, trống ngực đập thình thịch, tôi ngay lập tức chui vào trong chăn, trùm kín mít đến một kẽ hở cũng không lọt ra ngoài.
Nhiệt độ trong người tôi lại bắt đầu tăng lên...
Thật ngại quá... rõ ràng mắt chú vẫn nhắm nghiền, sao chú biết tôi đang nhìn trộm chứ...
Trong lúc tôi còn đang hoang mang, chú lại choàng tay ôm cả người tôi vào lòng.
"Anh nhớ em, muốn ôm em. "
Lời nói của chú khiến cho tim tôi tan chảy...
Sao lại có thể sến sẩm như vậy chứ? Chẳng phải đã ôm nhau cả đêm rồi sao?
Thế rồi, chú đột ngột ngồi dậy rồi đặt một nụ hôn lên trán tôi, qua lớp chăn dày cộp như vậy mà chú cũng biết vị trí vầng trán của tôi ở đâu luôn.
"Chờ chút nhé, anh bảo nhân viên làm cháo cho em mang lên bây giờ đây. "
Tôi không nói gì, cứ thế cuộn tròn thân mình nằm trong chăn. Chú nói tới nhân viên khách sạn làm tôi nhớ ra sự việc ngày hôm qua, khách sạn này vốn là của chú mà...
Nghĩ kỹ lại sự việc ngày hôm qua, có phải tôi đã quá đáng rồi không?
Hay tôi lại bị lung lay trước hành động ngọt ngào của chú nhỉ?
Tôi không biết nữa...
Nhưng mà nếu chú muốn đi du lịch với chỉ riêng mình tôi, cũng đâu phải cầu kì sắp xếp hết mọi việc rồi lừa tôi như vậy...
Dù sao tôi cũng không thích cách làm của chú.
Nhưng thú thật, vì tình yêu mà chú bất chấp như vậy, tôi cũng có một chút hạnh phúc.
Trùm chăn như vậy cũng khiến tôi khó thở, tôi khẽ kéo chăn xuống một đoạn rồi nói với cái giọng lạnh nhạt.
"Chú đi về giường chú đi, tôi đã bảo là chú không được động vào người tôi, tránh xa tôi, vậy mà chú lại làm cái gì thế hả? "
Lời nói vừa thốt ra tôi lại thấy mình sai, dù đêm qua tôi bị cảm nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ hôm qua chính mình là người chủ động ôm chú...
Bỗng dưng thấy có lỗi ghê...
Thấy tôi nói bằng cái giọng giận dỗi, chú cuống quít đứng dậy rồi lập tức đi về giường mình.
"Anh... Anh xin lỗi... "
Chú vì nhường nhịn tôi mà xin lỗi, tôi bỗng càng thấy có lỗi hơn nữa. Nghĩ kĩ lại, sự việc hôm qua cũng không đáng nghiêm trọng, dù chú có chút biến thái với tôi, nhưng tất cả đều xuất phát từ tâm tư và tình cảm của chú. Ánh mắt chú không hề lừa gạt tôi, tôi đương nhiên tin vào tình cảm mà chú dành cho tôi.
Còn về chuyện kia... thực ra tôi vẫn băn khoăn lắm... tôi bắt đầu cảm thấy những việc mà chú làm đều xuất phát từ tình yêu, tôi cũng không nên quá khắt khe với chú như vậy, thấy tôi giận chú liền luống cuống lo lắng, chú thật đáng yêu...
"Tôi hỏi thật chú nhé. "
Có vẻ như chú hơi ngạc nhiên khi tôi đặt câu hỏi nhưng vẫn từ tốn đáp.
"Em hỏi đi. "
"Chú cố gắng sắp xếp tất cả mọi việc như vậy là muốn được ở bên cạnh tôi hay là ham muốn thể xác? "