Chú Ơi! Lên Giường Nào

Chú Ơi, Lên Giường Nào! - Chương 41




Trong đầu tôi như phát ra một tiếng nổ lớn!

Tôi sững người nhìn chú, còn chú thì có chút ăn năn nhìn tôi...

"Vy... chú... "

Tôi lập tức bật dậy, gương mặt lạnh như băng, nắm tay cuộn tròn lại, tôi đang cố kìm nén cơn nóng giận trong mình.

Chú! Dám lừa tôi!

"Mọi người dùng cơm đi, em thấy hơi mệt, em lên phòng nghỉ trước. "

Nói xong, tôi lập tức quay lưng đi thẳng về phía thang máy. Tôi nghe thấy loáng thoáng chú nói gì đó với Kai rồi ngay lập tức chạy theo tôi. Nhưng tôi không còn quan tâm nữa...

Cửa thang máy mở ra, tôi bước nhanh vào trong, chú cũng bước vào. Dường như chú định mở lời nói gì đó, nhưng lại im bặt khi thấy sắc mặt tối lạnh của tôi.

Cả hai không nói với nhau lời nào, không gian trở nên thật ngột ngạt.

Không thể tin nổi, người đàn ông tôi thương lại mưu mô như vậy, sắp xếp hết tất cả mọi chuyện... Tới bây giờ tôi vẫn không tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy.

Nếu không phải chú nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi nhất định sẽ không tin vào lời Kai nói...
Loading...


Cửa thang máy mở ra, tôi phi như bay vào trong phòng, mở tủ quần áo, vơ hết đồ đạc lại cất vào trong vali.

Chú ngay lập tức sáp lại gần tôi, giữ tay tôi lại.

"Anh... anh thực sự xin lỗi... anh... xin em đừng đi... "

Vì không thể giữ nổi bình tĩnh, giọng tôi như lạc đi vì ấm ức.

"Chú bỏ tay ra. "

"Tôi nói chú bỏ tay ra!"- Tôi nói với âm lượng lớn hơn trước.

Chú bất lực buông tay tôi ra, tôi lại lập tức làm lại hành động ban nãy. Gương mặt chú tràn đầy lo lắng, đôi lông mày nhíu chặt lại.

"Anh xin em, trời tối rồi, nếu em muốn về thì ngày mai anh đưa em về. Xin em đấy... Em có thể giận anh đánh anh mắng anh cũng được. Nhưng về một mình vào buổi tối rất nguy hiểm... Anh xin em... "

Tôi làm lơ lời chú, vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình trong phòng.

"Anh xin em, anh thực sự xin lỗi... Anh không thể để em về một mình trong buổi tối thế này được. Em muốn về, ngày mai anh nhất định sẽ đưa em về. Em muốn thế nào cũng được chỉ cần em đừng về một mình, em muốn anh tránh xa em, không động vào người em... Thậm chí biến mất khỏi tầm mắt em cũng được! Xin em đấy. "

Lời nói cuối cùng của chú khiến tôi sửng sốt, hành động của tôi cũng vì thế mà dừng lại...

Tôi ngước mắt lên nhìn chú, đôi mắt của chú tràn đây lo lắng và sự thành khẩn. Nó như dập bớt ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng tôi...

Tôi ngẩn người ra một hồi, mãi về sau mới nói:

"Được, từ giờ chú cách xa tôi ra, đừng động vào người tôi. "

Đó là sự nhượng bộ cuối cùng mà tôi dành cho chú. Tôi không nhìn chú nữa mà cất vali đi, sau đó lên giường trùm chăn kín đầu.

Chú vẫn đứng đó, tôi không thèm nhìn tới cảm xúc của chú thể hiện trên gương mặt ra sao. Tôi chỉ biết bây giờ tôi rất giận chú. Tôi không tin nổi những gì mà chú đang làm? Sắp xếp tất cả để...

Tất cả vì muốn tôi sao?

Không thể tin nổi!

Chú là con người như vậy sao?

Tôi như bị chú lừa một vố rất đau vậy... Tôi rất rất giận chú!

Căn phòng chìm vào sự tĩnh mịch. Tôi nằm co ro trong chăn, đầu ong ong...


Càng lúc tôi càng thấy mệt, không hiểu sao lúc này lại có thể ấm ức rơi nước mắt.

Hình như tôi bị cảm thật rồi, lúc ốm tôi nhạy cảm lắm, chỉ một chuyện vặt cũng có thể khiến tôi bật khóc...

Càng lúc cơ thể tôi càng trở nên rét buốt. Tôi ôm lấy mình, vùi mặt vào gối nức nở khóc một cách âm thầm.

Tôi không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, đầu óc tôi mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh.

Tôi bị đánh thức bởi âm thanh ấm áp của chú.

"Anh xin lỗi... "

"Anh biết dù có nói bao nhiêu lời xin lỗi đi chăng nữa em cũng sẽ không hết giận được. Thực ra anh chỉ muốn kỳ nghỉ này dành trọn cho em. Anh muốn được ở cạnh em, không muốn bất kì ai làm phiền... "

"Nếu em không muốn, anh sẽ không đòi hỏi nữa, anh nhất định sẽ tôn trọng em... Xin em đừng buồn mà tự làm tổn thương mình. Nếu em buồn anh cũng rất buồn. Anh xin lỗi vì tất cả... "

Tôi loáng thoáng nghe được lời nói của chú, nhưng bây giờ tôi rất mệt, chân tay rã rời mỏi nhức. Khung cảnh trước mặt như mờ đi...

Không thấy tôi trả lời, chú thở dài thườn thượt, tới mười lăm phút sau chú lại nói tiếp.

"Em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối đừng làm tổn thương bản thân mình, đừng nghĩ nhiều nhé... Đừng khóc, anh sợ lắm... "

"Có thể trả lời anh một câu thôi, một câu thôi được không? Đừng im lặng như thế, đừng chịu đựng, nếu em muốn mắng anh thì cứ mắng đi... Anh sẽ nghe mà... đừng im lặng... "

Nước mắt lăn dài trên gò má tôi, bỗng dưng tôi thấy thương chú lắm, do tôi nhạy cảm hay sao? Tôi không biết nữa... Đầu óc tôi choáng váng quá... Tôi muốn chìm vào giấc ngủ...

"Vy... "

Chú gọi tên tôi, tôi như chìm vào một giấc mộng nào đó, tôi muốn thưa lại lời chú nhưng không được... Tôi mệt...

"Vy... "

"Em sao vậy? "

"Vy... "

Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi thấy một bàn tay ấm áp đặt lên trán tôi, giọng nói tràn đây lo lắng.

"Vy!!! Em ốm rồi. "