Lại một lần nữa tôi tỉnh dậy trong khi cả cơ thể đang đau nhức, xương cốt gãy vụn.
Đôi mắt lờ mờ mở ra, khung cảnh quen thuộc đập vào mắt tôi.
Tôi nhìn sang bên cạnh, là một khoảng trống rộng lớn mênh mông.
Cảm thấy có chút không quen khi mỗi lần làm chuyện đó xong, anh luôn ở bên tôi... Một chút hẫng hụt len lỏi vào trái tim tôi. Thật lạ... anh không còn ở cạnh tôi như mọi khi nữa. Căn phòng như thiếu mất một hơi ấm bỗng trở nên thật trống vắng và xa lạ.
Tôi cố lết tấm thân nhức mỏi gượng dậy, toàn thân chi chít những dấu vết nồng thắm, vừa đau đớn lại vừa cảm thấy cô đơn bủa vây.
Phụ nữ mà, nếu sau khi làm chuyện đó mà không có người đàn ông mình thương ở bên cạnh sẽ cảm thấy cô quạnh biết bao.
Tôi nhìn ra cửa sổ, bầu trời đã chuyển màu xanh tím từ lúc nào, tôi hơi giật mình, vội vàng vơ lấy cái điện thoại thì chạm vào tay tôi là một lớp vải mềm mại.
Ở trước mặt tôi hiện ra một bộ váy dạ hội màu gạo vô cùng đẹp mắt nhưng lại rất kín đáo. Bộ váy nếu được diện lên người tôi có lẽ sẽ dài tới đầu gối. Trên thân váy in những kiểu họa tiết vô cùng độc đáo, từng đường nét đều được may vô cùng tỉ mỉ. Bộ váy này giống như thiết kế dành riêng cho tôi để phô ra những đường cong đẹp mắt nhất
Tôi cảm thấy hơi hiếu kỳ, tại sao một bộ váy đẹp như thế này lại ở bên cạnh tôi chứ?
Và sự tò mò của tôi cũng chấm dứt khi tôi nhìn thấy một bức thư ở trên thân váy.
Tôi đưa tay với lấy bức thư đó rồi mở ra đọc, là nét chữ của anh.
Loading...
"Hãy mặc bộ váy vào rồi xuống dưới nhà, anh chờ em. "
Tôi khẽ đưa tay lên gãi đầu, vuốt lại mái tóc đang lòa xòa của mình.
Anh có ẩn ý gì đây?
Trong đầu tôi đầy rẫy những suy nghĩ ngổn ngang. Tôi bỏ bức thư xuống, lại tiếp tục ngắm nhìn chiếc váy kia, bấy giờ tôi mới nhận ra, chiếc váy này vốn không ở một mình, bên dưới còn có một đôi cao gót cùng màu, trông rất đẹp và trang nhã.
Đôi lông mày tôi hơi nhíu lại, cầm đôi cao gót lên xem thử, rất đẹp và tinh xảo, từng chi tiết đều rất tỉ mỉ. Lại nhìn tới bộ váy, lớp vải của nó rất đặc biệt, thoạt nhìn đã biết giá của bộ đôi này không rẻ chút nào.
Không biết do vừa ngủ dậy hay sao mà tôi cứ ngồi thẫn thờ một hồi, sau đó quyết định tắm qua lại cơ thể.
Vừa đứng dậy một cái, dưới hạ thân tôi đã truyền tới tiếng "rắc rắc'', giống như là có một cái xương nào đó vừa gãy ra.
Tôi lập tức ôm lấy thân mình ngã khụy xuống.
Tôi quên mất là bản thân vừa trải qua một trận vận động mạnh, nên lúc này không thể đi lại một cách bình thường được, và đúng như anh nói, anh đã khiến tôi không thể đứng dậy được nữa...
Tôi cắn môi, cố gắng vịn vào từng thứ đồ một để đi vào bên trong nhà tắm. Tự hứa với bản thân, sau này không bao giờ chọc tức con quái vật trong người anh nữa, thực sự quá mức kinh khủng!
Vào nhà tắm thành công, tôi để mình chìm trong làn nước ấm áp, để cho nước gột rửa cơ thể tôi lúc này, mọi đau nhức cũng được xoa dịu.
Tôi ngâm mình khoảng hai mươi phút, gần như ngủ quên trong bồn tắm thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên
Chắc là anh gọi, lúc nãy nội dung bức thư đã nói tôi mặc y phục vào rồi xuống nhà mà.
Tôi có chút khẩn trương, cảm
thấy mình có chút chậm chạp. Tôi nhanh chóng tắm lại rồi từ từ quấn khăn tắm bước ra ngoài.
Điện thoại vừa nãyréo lên từng đợt nhưng không ai nghe bây giờ đã tắt hẳn. Tôi vội vàng cầm điện thoại lên, là số anh, tôi thấy anh để lại tin nhắn.
"Em sao rồi? Có xuống nhà được không? "
Tôi hơi nhíu mày, là ai đã làm tôi ra nông nỗi này chứ? Tôi chỉ mới hưởng thụ một chút để hồi phục lại cơ thể thôi mà! Tôi thở dài, vội nhắn lại.
"Chờ em một chút, em xuống ngay đây. "
"Ừ. "- Anh nhanh chóng trả lời.
Có việc gì gấp hay sao? Anh lại giục tôi thế nhỉ?
Dù tò mò tới mấy, tôi cũng phải nhanh chóng mặc chiếc váy cùng đôi giày cao gót do anh chuẩn bị vào, lát nữa phải xuống mới biết có chuyện gì xảy ra ở dưới nhà.
Xong xuôi, tôi đi lại trước gương, chải lại mái tóc rối của mình cho mượt, sau đó tô thêm chút son rồi tự tin cất bước xuống dưới nhà.
Vừa bước tới giữa cầu thang, tự dưng đèn điện tắt phụt một cái làm tôi run rẩy.
Sao tự dưng đúng lúc này... lại bị mất điện chứ?
Rõ ràng vừa nãy đèn điện còn bật sáng trưng cơ mà?
Tôi sợ hãi đưa tay vịn vào lan can, bóng tối bao trùm vạn vật, tôi không thể nhìn ra bất cứ thứ gì.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi vội vàng cầm chiếc điện thoại lên, ánh sáng nhỏ nhoi từ chiếc điện thoại phát ra như an ủi tôi phần nào. Ngón tay run rẩy mà bấm số gọi cho anh.
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...
Tôi giật thót mình, trái tim đập kịch liệt...
Vừa nãy, vừa nãy anh còn nhắn tin cho tôi cơ mà, chẳng lẽ do tôi chuẩn bị quá lâu mà anh đã đi mất ư?
Không... không thể nào...
Tôi đứng bất động một chỗ, nghĩ thế nào, tôi lại cất giọng gọi thật to.
"Anh à... anh có đang ở dưới nhà không? Tại sao lại mất điện rồi... "
Giọng nói của tôi vang vọng khắp căn biệt thự to lớn nhưng... không một hồi đáp.
Sự im lặng này càng khiến tôi trở nên sợ hãi, cả cơ thể run bần bật...
Rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra chứ? Anh chưa bao giờ bỏ rơi tôi...
Cơn đau đớn dưới hạ thân lại ấp tới, hệt như vết thương bị chọc khoét mà rỉ ra, tôi ngồi bệt dưới cầu thang, ôm lấy thân thể mình.
Trong lòng cảm thấy vừa cô đơn vừa sợ hãi, tôi liên tục bấm số gọi cho anh nhưng đổi lại, giọng nói như một cái máy vẫn vang lại bên tai tôi...
Có chuyện gì đang xảy ra? Tôi thực sự hoảng loạn... Thậm chí ở viền mắt đã hơi ẩm ướt.
Anh đang ở đâu? Tại sao anh lại rời bỏ tôi, để tôi lại một mình trong căn nhà này.
Tôi sợ bóng tối, rất rất sợ...