Chú Ơi! Lên Giường Nào

Chú Ơi, Lên Giường Nào! - Chương 119: Diện Mạo Mới




Vẫn là gương mặt ấy, nhưng mái tóc màu vàng sáng như tôn lên nước da đã trắng sẵn của tôi nay còn trắng hơn nữa. Đôi má hồng hào, ánh mắt to tròn,... Giống như là, mái tóc này đã giúp tôi thay đổi diện mạo gấp bội!



Thực ra trước khi quyết định làm tóc, tôi cũng sợ may rủi lắm, tóc bạch kim mà, chỉ có một là hợp hai là cực kỳ không hợp. Nếu thất bại tôi sợ mình sẽ trở thành một con bé quê mùa nào đó, nhưng không, trông mái tóc này như tôn lên thần thái của tôi.



Thậm chí anh làm tóc còn thẫn thờ khi nhìn thấy diện mạo mới này của tôi, anh ta nuốt nước bọt nói:



"Em cho anh xin lại kiểu ảnh để làm feedback nhé, nhìn em như hot girl ấy, tây ghê. "



"Dạ thôi ạ, em đi làm tóc nên muốn giữ kín một chút. "



Tôi vội vàng từ chối anh vì đây là một salon nổi tiếng, tôi không muốn hình ảnh của mình trôi nổi khắp trên mạng.



Tôi thấy anh ấy có vẻ tiếc ra mặt, nhưng thôi kệ.



Đúng là thay đổi diện mạo tự dưng thấy cuộc đời nở hoa bao nhiêu thay vì suốt ngày ru rú ở nhà rồi khóc.



Sau khi làm tóc xong, anh chủ salon có dặn dò tôi dưỡng và chăm sóc tóc kỹ càng.



Tôi vui vẻ bắt taxi ra về, trên đường đi tôi có thấy một cửa hàng thời trang vô cùng đẹp mắt nên vội bảo tài xế dừng xe để chọn lấy một bộ chiều nay đi học.





Bước vào cửa hàng thời trang, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt trầm trồ khiến tôi không khỏi ngượng ngùng.



Tôi được chị chủ cửa hàng tư vấn một cách nhiệt tình rồi chọn lấy một bộ váy hoa nhí màu trắng, bộ váy này có cổ rộng để lộ xương quai xanh, khá bó sát, tôn lên những đường cong cần tôn.



Thấy tôi diện váy, chị nhân viên cửa hàng đi tới tấm tắc khen ngợi:



"Em mặc bộ này đẹp đấy, rất hợp! Từ sáng tới nay chị chưa thấy ai thử hợp hơn em đâu. "



Vẫn biết là chị ấy khen để tôi mua nhưng mà... trông trong gương tôi thấy bản thân cũng không tệ, cứ như là người khác ấy.



Tôi mỉm cười tủm tỉm đứng trước gương xoay vài vòng, chị nhân viên đứng cạnh không khỏi khen ngợi.



"Em làm tóc ở đâu mà đẹp thế? Trông em cứ như tiểu thư ấy, xinh đáo để. "



Chị ấy cứ ở cạnh mà nịnh nọt khiến tôi ngượng không chịu nổi mà quyết định rút ví ra trả tiền chiếc váy đang mặc.



Xong việc, tôi bước ra đường, cảm giác như mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía tôi, tôi kiêu ngạo hất hàm rồi tiến vào chiếc xe taxi đang chờ tôi ở ven đường.



Trên đường về nhà, tôi không ngừng chụp lại những bức ảnh tự sướng đẹp mắt nhất, cũng định để đăng lên facebook đấy nhưng mà thôi...



Tôi muốn ngày hôm nay mọi người sẽ bất ngờ với sự thay đổi này của tôi!



Tôi nghĩ vẩn vơ rồi lại nghĩ tới anh, không biết biểu cảm của anh ngày hôm nay là gì nhỉ?




Haha, thật đáng mong chờ!



Chiếc xe taxi đỗ tại nhà tôi, tôi bước vào nhà, bây giờ đã tự tin hơn hẳn. Diện mạo của tôi bây giờ chắc chắn cũng phải ngang bằng cô Ly, mà ngực tôi còn to hơn cô ấy cơ mà? Thế nên tôi chẳng việc gì phải sợ.



Bước vào nhà, bố mẹ tôi và cô Ly như đang bàn bạc chuyện gì đó ở phòng khách. Vừa thấy tôi họ quay ra mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, thực ra tôi đã đoán trước được biểu cảm của họ. Bố mẹ tôi cũng không phải là người cấm đoán, chỉ cần tôi thích là được, chẳng qua trước đây tôi thích đơn giản, mười hai năm đi học còn không thèm tô son nên đứng trước tôi như thế này bố mẹ tôi rất kinh ngạc.



"Con chào bố mẹ. "



"Ừ... mới nhuộm tóc hả con? "



Tôi thản nhiên đáp:



"Vâng, bố mẹ thấy đẹp không ạ? "





"Đẹp... đẹp lắm, nhưng màu này... hại tóc lắm hả con? "



Hình như mẹ



tôi đang thử dò thái độ của tôi như thế nào. Sau tất cả những chuyện đã trải qua, bố mẹ nghĩ đáng lẽ ra tôi vẫn phải ở lì trong phòng khóc lóc ỉ ôi, với sự thay đổi chóng mặt này, bà không tin nổi.




"Không sao ạ, miễn là đẹp. Con có cách chăm sóc nên không sao. "



"Ừ, được rồi, nếu mà đói thì vào bếp dùng cơm nhé, mẹ có để phần cho con đấy. "



Tôi làm tóc xuyên suốt cả buổi trưa nên chưa dùng cơm, bụng dạ bây giờ cũng hơi đói nên đáp:



"Vâng, con cảm ơn mẹ ạ. "



Đôi mắt cô Ly mở to, miệng há hốc, tôi chỉ mỉm cười rồi đi tới phòng bếp, trước khi lướt qua cô ấu tôi không quên nói:



"Cô mím môi vào đi ạ, khéo lại ngáp phải ruồi. "



Cô Ly thấy tôi nói thế không giấu được vẻ bối rối liền cúi mặt xuống cầm lấy cốc trà đưa lên miệng uống.



Ha! Coi như tôi đã lấy lại được bộ mặt ngày hôm qua!



Vì căn bếp sát với phòng khách nên khi ba người trò chuyện với nhau tôi hoàn toàn có thể nghe được. Nhưng họ nói với âm lượng rất nhỏ, hình như toàn những chuyện đâu đâu. Cô Ly và ba mẹ tôi nói chuyện trong một bầu không khí nặng nề, ai ai cũng thỉnh thoảng nén nhìn ra căn bếp, trong cái bầu không khí u ám này chỉ mỗi tôi là tỏ ra vui vẻ, còn ăn tận hai bát cơm.



Ăn xong tôi vui vẻ lên nhà.



Tôi có tiết học vào lúc năm rưỡi chiều, bây giờ là bốn rưỡi rồi, tôi nhanh chóng sắp lại bài vở và xem lại chiếc váy tôi vừa mua rồi tính mặc vào người.




Cốc! Cốc! Cốc



Không biết ai lại gõ cửa vào giờ này nhỉ? Trong lúc tôi đang định mặc chiếc váy xinh đẹp này vào thì tiếng gõ cửa lại vang lên nên tôi lại phải đi ra mở cửa.



Là mẹ!



Mẹ tôi mang cho tôi một đĩa hoa quả rồi bưng vào phòng. Tôi hiểu bà nghĩ tôi đang buồn nên muốn lên hỏi thăm an ủi tôi. Nhưng thật tiếc, tôi không những không buồn mà lại rất yêu đời nha!



"Mẹ mang cho con chút hoa quả. "






"Vâng ạ. "



Tôi thản nhiên lấy một miếng táo đút vào miệng, sau đó ngồi xuống giường.



Thấy bộ dạng hồn nhiên của tôi, mẹ tôi như không kìm được sự lo lắng mà hỏi lại:



"Con... không sao chứ? "



"Có việc gì ạ? Con hoàn toàn ổn mà mẹ. "



Như mọi khi, tôi đã khóc lóc hỏi mẹ về cô Ly, hỏi về anh để mẹ nói ra sự thật, nhưng thấy tôi không quan tâm sắc mặt mẹ tôi càng tối hơn nữa.



"Có... có thật là con ổn không? "



Để chứng minh cho lời nói của mình, tôi liền bật dậy ôm lấy mẹ khiến mẹ tôi không khỏi bàng hoàng.



"Con thực sự ổn mà, mẹ đừng lo. "



"Ừ... được rồi, nếu có vấn đề gì thì nói với mẹ nhé. "



"Dạ, giờ con chuẩn bị đi học năm giờ rưỡi con có tiết, tối con nói chuyện với mẹ sau nhé. "



Thấy tôi nói vậy mặt mẹ tôi thoáng lúng túng rồi sau đó cúi đầu xuống.



"Ừ, vậy con chuẩn bị đi, nếu cần thì gọi mẹ. "



"Vâng. "



Sau đó mẹ tôi lặng lẽ đi ra ngoài, bước chân có vẻ chần chừ như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng rồi bà lại quyết định không nói mà khép cửa lại.