Chú Nuôi! Xin Tha Cho Em

Chương 20: Rút sạch móng tay




Ngồi trong phòng làm việc của chú, Ân Thiên Ngọc quan sát xung quanh phòng, tông màu trắng chủ đạo, bàn làm việc bằng gỗ tốt, ghế làm việc thì màu đen đến sô pha cũng đen nốt, trang trí khá đơn giản và lạnh lẽo y chang Âu Dương Chính Thiêm.

Hôm nay anh có một cuộc họp chính trị quan trọng, còn năm phút sẽ bắt đầu.

- Ngọc, con ở đây nha, chú đi họp, bên trong căn phòng kia có đồ ăn vặt và nước uống con cứ vô lấy.

Ân Thiên Ngọc gật gật đầu, Âu Dương Chính Thiêm an tâm đi họp, trong phòng Ân Thiên Ngọc tự do tung quẩy, cô đi vô lấy đồ ăn vặt là nước ngọt đem để lên bàn làm việc của chú mình, ngồi trên chiếc ghế quyền lực Ân Thiên Ngọc từ từ hưởng thụ, ngồi trên đây êm ái khác hẳn, chiếc ghế này chắc mắc tiền lắm, vừa ăn uống vừa nghịch laptop của chú mình, cô cũng biết là không nên bấm bậy bạ, cô chỉ lên youtube xem phim thôi.

Bên ngoài một cô gái bước vào, cô ta để sấp tài liệu lên bàn rồi nhìn cô hỏi:

- Cô là ai mà ngồi vào đó, không phận sự miễn ngồi

Cô là cháu Âu Dương Chính Thiêm tất nhiên ngồi được rồi, có lẽ cô gái này là thư kí riêng của chú quá, chú đúng ham mê nữ sắc mà tuyển cô thư kí gì mà nóng hết cả mắt, nhìn ngực kìa lồ lộ trước mặt, áo sơ mi thì mỏng lét thấy cả nội y, tính quyến rũ chú cô hay sao, còn váy nữa con gái gì mà mặc ngắn hết, cô ta xem đây là vũ trường sao.

- Cô đi làm mà ăn mặc kiểu đó sao, tính quyến rũ ai

Tính Ân Thiên Ngọc thẳng thắn thấy gì nói đó, sắc mặt cô gái kia nóng bừng bừng.

- Rồi sao, tôi quyến rũ chủ tịch đó, cô làm gì được tôi

Thật không may cho cô ta, Ân Thiên Ngọc đã ghi âm lại hết, mặc kệ cô ta hống hách, cô chỉ ngồi xem hoạt hình đang dang dở, cô thư kí kia thấy Ân Thiên Ngọc ngồi vào ghế chủ tịch mà còn lấy laptop của chủ tịch xem hoạt hình, rốt cuộc là ai chứ.

- Cô gan nhỉ, laptop chủ tịch chứa biết bao nhiêu công việc mà cô tự tiện phá.

Ân Thiên Ngọc nhếch mày, từ khi nào thư kí tép riu này lên giọng dạy đời người khác vậy. Cô không quan tâm vẫn ngồi coi hoạt hình tiếp.



Hai tiếng sau kết thúc cuộc họp, Âu Dương Chính Thiêm nhanh chân về phòng làm việc nghe tiếng cãi lộn om xòm.

Chuyện là mười phút trước, Ân Thiên Ngọc tắt laptop rồi định bước vào phòng nghỉ ngơi của chú thì bị cô thư kí kia cản lại, cô bực bội đẩy cô ta, thế là cô ta ngã ra sàn, hai bên đôi co chửi lộn.

Âu Dương Chính Thiêm mở cửa trước mắt anh, thư kí của anh đang đè lên người Ân Thiên Ngọc nắm tóc cháu mình.

Anh đen mặt, sự tức giận bùng phát.

- Các người làm cái gì

Nghe tiếng chú Ân Thiên Ngọc đẩy cô ta ra, cô chạy lại nấp sau lưng chú mình bật khóc, thật ra là cô giả khóc đấy.

- Cô làm cái trò gì vậy hả

Cô thư kí nghe chủ tịch quát mà giật mình khiếp sợ, cô ta chưa thấy chủ tịch nổi nóng như vậy bao giờ.

- Là cô ta đánh tôi trước, tôi phòng vệ nên đánh lại

Ơ hay, đổi đen thành trắng ghê nhỉ định tẩy trắng cho mình hay sao, rõ ràng cô ta đánh cô trước mà dám nói thế kia.

- Chú là thư kí đánh con, con chỉ muốn vô phòng lấy đồ ăn vặt mà cô ta cản, cô ta còn nói phòng này chỉ có cô ta và chú vào được thôi.

Ân Thiên Ngọc sẵn tay bật lại đoạn ghi âm trước đó, thư kí xanh mặt, cô gái vừa rồi gọi chủ tịch bằng chú, nghĩa là cháu gái chủ tịch sao, Âu Dương Chính Thiêm mặt đã đen còn đen hơn, cái gì mà phòng đó cô ta được phép vào, âm thanh dữ tợn vang lên:



- Ai bảo cô có quyền vô phòng tôi, cô ăn mặc kiểu gì vậy cô xem công ty là quán bar hay sao, quyến rũ tôi hả, nhìn lại mình coi có bằng cháu tôi không.

Anh ngoắc tay cho trợ lý, thấy anh cho gọi thư kí của anh bước lên.

- Rút sạch móng tay cô ta, dám dùng bàn tay bẩn thỉu đó nắm tóc cháu tôi sao.

Cô thư kí kia mặt cắt không còn giọt máu, anh đã nói gì là sẽ làm, con người anh trước giờ luôn luôn máu lạnh, động đến người anh yêu thương thì sẽ không xong, thư kí của anh lại lôi cô ta đi đến nơi bí mật dành cho hành hình những người có tội.

Trong căn phòng nhỏ tiếng hét đau đớn của cô gái vang lên.

Ân Thiên Ngọc nhìn mặt chú mình vẫn là khuôn mặt đó nhưng giờ đây đã lạnh thêm mấy phần, sự độc ác đó cô lại càng không ngờ đến, chỉ là đánh cô thôi mà chú đã kêu người rút móng tay người ta rồi.

Âu Dương Chính Thiêm dây dây thái dương, cuộc họp căng thẳng về phòng làm việc gặp cảnh trước mắt còn mệt hơn, cháu gái mình đi đâu cũng bị con gái ghét đánh là sao.

- Chú, cô gái kia chú định xử sao nữa.

- Giết

Buông ra một chữ mà Ân Thiên Ngọc đã hơi run, phạm tội nhẹ thôi có cần lấy mạng người ta không.

- Chú đừng làm như vậy, dù gì con cũng không sao

- Không sao? Chú buông tha cô ta, cô ta chắc gì sẽ buông tha cháu. Diệt cỏ tận gốc.

Ân Thiên Ngọc cũng không nói gì nữa, nói thêm cũng vô ích, chắc cô sẽ không theo chú đi đâu nữa mắc công bị gây chuyện rồi lại mất thêm một mạng người.