Chú Nuôi! Xin Tha Cho Em

Chương 19: Lén lút làm chuyện bậy ( H nhẹ )




Đưa ba người kia về nhà bọn họ, trên xe chỉ còn Ân Thiên Ngọc và Âu Dương Chính Thiêm, anh có sở thích là vừa lái xe vừa ngắm cháu gái mình, nhan sắc xao xuyến, sáu năm trước vô tình cứu cô, anh thấy cô còn nhỏ mà lại kiên cường tìm đường sống giữa bãi đất hoang ít người qua lại, nếu lúc đó anh không đến để xem đất thì không biết Ân Thiên Ngọc có chết tại đó không, cũng may được anh cứu, càng lớn nhan sắc cô càng thăng hạng, không biết từ khi nào anh lại đem lòng yêu cô cháu gái mình.

Ánh trăng sáng soi rọi khắp nẻo đường hắt lên gương mặt thanh tú của Ân Thiên Ngọc, anh chỉ muốn đem cô nhốt vào lòng mình mà giữ riêng cho mình, để bên ngoài sẽ có nhiều người dòm ngó.

Về đến Hồng Diện anh xách hành lý của anh và cô cất lên phòng, sau đó Ân Thiên Ngọc lao vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước ấm khiến cô cảm thấy rất thoải mái, Thiên Ngọc rất thích tắm vì cô là một người ưa sạch sẽ.

Mặc một chiếc đầm ngủ hình con thỏ siêu đáng yêu, đầm hai dây để lộ xương quai xanh quyến rũ, để lộ đôi chân trắng mượt.

Ân Thiên Ngọc xuống phòng bếp kiếm đồ ăn lót dạ vì quá đói, cô cũng giữ dáng nhưng mà dù cô có giữ hay không cũng không tăng cân, Ân Thiên Ngọc thuộc dạng ăn nhiều mà chẳng béo, trong tủ còn ít thịt bò, ăn tạm vậy.

Cô nấu mì thịt bò để ăn, khuya mà ăn như này vừa béo rồi nổi mụn nhưng cô thì không.

Mì bò nóng hổi ra lò, cô bưng bát mì lên bàn rồi hì hụp húp mì, mùa xuân tiết trời se lạnh ăn bát mì nóng còn gì bằng.

Âu Dương Chính Thiêm khát nước cũng mò xuống bếp rót nước thì ngửi được mùi thơm phát ra từ nhà bếp, anh thấy Ân Thiên Ngọc đang ăn mì làm anh thèm chết đi được, không phải thèm mì mà là thèm cô.

- Khuya rồi còn ăn mì

Vừa nhai mì cô vừa trả lời:

- Đói thì ăn, chú ăn không con nấu

Âu Dương Chính Thiêm nở một nụ cười tà mị, tiến lại bên cô mà nói nhỏ:

- Đợi cháu ăn rồi thì chú ăn cháu sau cũng được.

Ân Thiên Ngọc đang húp mì thì sặc, cô nhìn chú mình, sao nay chú lạ thế nhỉ, ăn nói gì mà ái muội như thế, nhìn chú cứ như ăn tươi nuốt sống cô vậy, cái ánh mắt dâm dê đó nữa.

- Chú một vừa hai phải thôi nha



- Chú đâu có làm gì

Âu Dương Chính Thiêm kéo ghế ngồi đối diện Ân Thiên Ngọc, tô mì đang ăn dở mà cô cảm thấy không muốn ăn nữa nhưng bỏ thì phí phạm, cô ráng ăn hết tô mì, dọn dẹp xong cô chạy lên phòng khoá chốt lại, nghĩ đến câu nói của chú mà hai má cô nóng lên từng hồi.

Cô vào súc miệng cho sạch rồi leo lên giường ngủ.

Giữa khuya tiếng cửa mở khoá, một người đàn ông lẻn vào bên trong bước từng bước hết sức nhẹ nhàng và kín kẽ, Ân Thiên Ngọc ngủ say không biết chuyện gì. Người đàn ông như sói đói đang canh me con mồi đợi thời cơ mà vồ lấy.

Người đàn ông đó leo lên giường cô rất rất nhẹ nhàng nhìn cô gái dưới thân đang ngủ say, bàn tay hư hỏng gờ từ đùi cô mà vuốt ve, bàn tay từ từ luồng vào trong đầm ngủ, di chuyển đến nơi tư mật của Ân Thiên Ngọc, bàn tay đó dừng lại mà chạm nhẹ vào, mềm mềm hơi cứng một chút, bàn tay đó lại luồng lên phía đôi gò bồng đang nhô cao kia, anh chạm nhẹ vào ngực cô cảm giác sung sướng bởi sự mềm mại, các dây thần kinh bị kích thích, bên dưới con quái vật đã ngóc đầu dậy.

Anh hôn nhẹ lên bờ vai nhỏ của cô, hương thơm từ cơ thể cô làm anh kích thích hơn.

Âu Dương Chính Thiêm rất nhẹ nhàng trong từng cử chỉ sợ cô thức dậy thấy anh cô sẽ hoảng sợ mất.

Trong giấc mơ Ân Thiên Ngọc thấy bóng dáng người đàn ông to cao không rõ mặt, tiến tới sờ mó khắp người cô, cô vùng vẫy cũng chẳng được mặc cho người đó thao túng.

Âu Dương Chính Thiêm đã không kiềm chế được rồi nhưng anh muốn chuyện này phải hai người cùng tự nguyện, vậy bây giờ anh chỉ động chạm không làm gì thôi.

Anh đang mặc quần xà lỏn rất dễ cởi ra, anh rút hạ thân anh ra mà cọ sát phía giữa chân Ân Thiên Ngọc, anh chỉ muốn một phát đưa vào bên trong nhưng anh không thể, anh cứ thế mà cọ sát tay thì sờ ngực cô, khoảng hai mươi phút sau anh bắn ra chất dịch màu trắng đục lên chân Ân Thiên Ngọc, anh nhẹ nhàng lau dịch của anh rồi lẻn ra khỏi phòng.

Ân Thiên Ngọc ngủ say, không biết trời trăng mây gió, nếu cô biết chú mình giở trò như vậy chắc cô sẽ khóc thét và ghét chú mình mất.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô thấy đầm ngủ mình có phần sộc sệch, dưới chân có thứ gì đó hơi nhớt và đã hơi khô lại, cô thắc mắc nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, cô sửa soạn rồi xuống nhà bếp ăn sáng, Âu Dương Chính Thiêm cũng đã ngồi vào bàn ăn, thấy khuôn mặt tươi tỉnh của cô anh thở phào một cái, rất may Ân Thiên Ngọc không phát hiện, cứ thế hai người dùng bữa sáng.

Âu Dương Chính Thiêm còn dắt cô đến công ty tham quan nữa chứ.

Trong lòng anh bây giờ rất vui sướng, chắc có lẽ ngày nào anh cũng lẻn qua phòng cháu mình rồi, cảm giác mềm mại, hương thơm từ cơ thể cô anh rất thích, chỉ muốn chiếm hữu cô, muốn biến cô thành người phụ nữa của riêng mình.