(Beta: Osu132)
14.
"Vậy nên quả nhiên là vẫn phải đi hát rong đầu đường sao!"
Văn Linh ngồi với Trần Thần trong quán ăn nhỏ, cùng góp mấy đồng bạc lẻ trong túi cả hai ăn bữa tối.
Lúc đang thảo luận tiếp theo nên làm thế nào, Văn Linh đưa ra ý kiến "hát rong đường phố".
Mà Trần Thần, vẫn trước sau như một, chỉ là hơi nghiêng đầu chống cằm, mỉm cười nhìn cô.
"Được rồi." Trần Thần nói.
Văn Linh lấy đàn ghi ta đến, còn Trần Thần cũng lục lọi trong túi, cuối cùng cầm ra một tờ giấy.
Trên giấy là một bản nhạc, Trần Thần trực tiếp đưa cho Văn Linh.
Văn Linh ném ánh mắt nghi ngờ về phía Trần Thần.
"Không phải trước đây tớ đã nói với cậu sao, có người kêu tớ thu âm bài hát." Trần Thần chỉ chỉ tờ giấy kia, nói, "Đó là bài này, vốn là hai ngày nữa sẽ phát, chọn bài này được không?"
"Cậu hát à?"
"Ừ." Trần Thần gật đầu.
"Nếu như bị ai đó nhận ra thì phải làm sao đây?" Văn Linh hỏi.
Trần Thần đã phát bài hát online từ hồi đại học, thậm chí vì vậy mà Văn Linh đặc biệt đi học làm hậu kỳ, đương nhiên rõ ràng tình huống của cô ấy.
Trần Thần lúc nhỏ đã yêu thích ca hát, cũng có thiên phú, tự nhiên trình độ rất khá, dần dần mấy năm qua cũng không thiếu fan hâm mộ.
Thế nhưng bản thân Trần Thần lại không thích được quan tâm chú ý quá nhiều, ngoại trừ các bài hát của mình, cô không tiết lộ thêm bất cứ một tin tức gì, thậm chí ngay cả weibo cũng không có.
Âm sắc giọng hát Trần Thần có nét độc đáo riêng, nếu hát ở chỗ đông người, cũng chưa chắc sẽ không có người nhận ra.
"Không sao đâu." Trần Thần chỉ cười tủm tỉm đáp, "Đôi khi tớ cũng muốn thử sống khác đi một chút nha."
Thế là Văn Linh đứng tập luyện cùng Trần Thần ở ngã tư bên ngoài quán ăn.
Mới bắt đầu có nhiều chỗ trúc trắc, lệch nhịp lạc tông, cả hai bắt đầu mày mò giống như người mới tập chơi vậy.
Văn Linh nhìn Trần Thần, cho dù đang ở nơi đông người, Trần Thần vẫn điềm tĩnh trấn định, giống như thời điểm đi ứng tuyển vào câu lạc bộ nhiều năm trước.
Trần Thần cúi đầu, nhìn chăm chú nhạc phổ và ca từ dù cô đã nhớ kỹ trong lòng. Khi có chỗ không đúng cô sẽ dừng lại, nhắc nhở Văn Linh điều chỉnh.
Văn Linh cũng nghe theo lời cô.
Hai người đã không chơi nhạc cùng nhau như vậy trong suốt bảy, tám năm qua, nhưng sự ăn ý giữa các cô vẫn còn đó.
Văn Linh không khỏi cảm thấy vui mừng, cũng có chút hoài niệm ấm áp.
Thật giống như thời gian chẳng bao giờ trôi đi xa, các cô vẫn như lúc trước vậy, ôm mơ ước thời thanh xuân, cũng chưa từng có cái gọi là từ trước tới nay.
Ca khúc qua luyện tập từ từ lưu loát lên, đoàn người cũng dần tụ tập lại, còn có người giơ điện thoại chụp hình.
Văn Linh cười nhìn bọn họ, le lưỡi.
"Nhớ chụp tụi mình đẹp đẹp đó nha!"
Tiếng cười đầy thiện ý cổ vũ nổ ra trong đám đông.
"Chị ơi, các chị đang tập luyện tiết mục sao?" Trong đám đông có cô bé nhỏ tò mò vào xem, cười hì hì hỏi, "Lúc nào sẽ xuất đạo vậy, em sẽ đi ủng hộ nhóm các chị!"
"Không phải, tụi chị đang bán mặt mũi kiếm chút lộ phí về nhà đó." Văn Linh nghiêm trang đáp, "Lang thang ở ngoài lâu lắm, thiếu chút nữa là quên mất đi xe cũng cần có tiền luôn á!"
"Vậy đây là biểu diễn đường phố phải không ạ?", cô bé cười khúc khích hỏi, "Nhưng mà các chị cũng không có hộp đựng tiền luôn, quá không chuyên nghiệp rồi."
"Không phải là tụi chị nghèo đến mức ngay cả cái hộp cũng không có sao?" Văn Linh khoa trương làm vẻ mặt đáng thương.
Ngay khi cô dứt lời, có người bóc ngay một cái hộp giao hàng, lấy đồ vật bên trong ra rồi đặt cái hộp trước mặt các cô.
"Thế này là có rồi đấy."
"Cám ơn anh giai này nha!" Văn Linh cười tít mắt cảm ơn, tiếp tục gảy gảy dây đàn.
Từ đầu đến cuối Trần Thần chỉ đứng cạnh bên, mỉm cười nhìn cô.
Mấy chục phút trôi qua, người đến người đi, đám đông lúc chiều cũng từng bước tan đi, đoàn người dần dần giảm bớt.
Phần tập luyện của Văn Linh và Trần Thần cũng sắp xong.
Văn Linh mượn loa và micro đến, chuẩn bị làm màn cuối kết thúc.
Những người qua đường hiếu kỳ tụ tập xung quanh cũng bắt đầu hồi hộp.
Văn Linh bắt đầu gảy đàn – hiện tại cô đã rất nhuần nhuyễn.
Nhạc dạo đầu vang lên, Trần Thần chậm rãi ngâm nga, mãi đến lúc chính thức vào bài hát, cô mới thực sự cất lời.
Giọng hát của Trần Thần giống như tính cách cô, rất ôn nhu, cũng không dính nhão, mà thiên về trong trẻo, từng âm từng chữ rõ ràng, thong dong.
Văn Linh rốt cuộc cũng có thể phân thần chú ý vào phần ca từ bài hát.
Đây là một bài hát về sự gặp lại, nhẹ nhàng và dịu dàng, giống như kể về một câu chuyện xưa hơn là một bài tình ca, vô cùng phù hợp với chất giọng Trần Thần.
Hai người yêu cũ gặp lại sau nhiều năm xa cách, tự nhiên mà bắt chuyện với nhau, thời gian đi qua mài mòn các góc cạnh của tất cả mâu thuẫn thuở xưa, biến chúng thành những hồi ức đơn thuần, và rồi tình cảm lại chảy ra, xuôi theo dòng thời gian, như là một dòng suối nhỏ không bao giờ khô cạn.
Vì vậy mà suy nghĩ đến một cách tự nhiên rằng, họ cũng có thể trở về như lúc trước vậy.
Thời điểm hai người đều cùng nghĩ như thế này, câu cuối cùng "Tớ sẽ chờ cậu trở về" bật ra hết sức tự nhiên không gì sánh được.
Nếu không biết Trần Thần chưa bao giờ tự viết bài hát, Văn Linh gần như đã cho rằng đó là viết cho hai người bọn họ rồi.
Cứ xem như không phải Trần Thần đặc biệt viết bài hát –- vậy tại sao cô ấy muốn chọn ca khúc này đến thế?
Đầu ngón tay Văn Linh trượt ra, làm lệch một nốt nhạc, nhưng cô rất nhanh điều chỉnh lại, dùng dáng vẻ tỉnh bơ mà tiếp tục đệm đàn.
Thế nhưng sau đó, Văn Linh vẫn không thể rời mắt khỏi Trần Thần.
Mà tựa như Trần Thần cũng cảm ứng được ánh mắt Văn Linh, cùng lúc nghiêng đầu đối diện tầm mắt cô, rồi mỉm cười.
Giọng hát cô vẫn rất vững vàng, cũng vẫn ôn nhu như vậy, ngay cả trong ánh mắt đều đong đầy tâm tình mềm mại, ấm áp.
Nếu Văn Linh trong quá khứ mà bị ánh mắt chuyên chú như thế bắt lấy, đại khái cô chỉ biết ngượng ngùng dời mắt.
Thế nhưng giờ phút này, Văn Linh thầm nghĩ chỉ muốn chết chìm trong biển sao đen nhánh mà ôn nhu kia, không muốn bỏ qua bất kỳ điểm nhỏ bé nào.
Ngay cả đám đông ồn ào náo động xung quanh dường như cũng lắng lại, chỉ còn tiếng ca dịu dàng như lời tâm tình nhỏ nhẹ nỉ non, nhẹ nhàng phiêu lãng.
Có người gần đó che miệng, cố ngăn tiếng thét kinh hãi, nhưng vẫn gấp rút lấy điện thoại, mở máy ảnh, cố gắng chen vào gần hơn.
Người bên cạnh kinh ngạc quay đầu nhìn cô, không rõ vì sao cô kích động như vậy.
Nhưng đa số người vẫn còn chìm đắm trong ca khúc xa lạ này.
Bài hát kết thúc, đoàn người còn chưa lấy lại tinh thần, Văn Linh vẫn còn đang gảy đàn.
Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, Trần Thần ngừng tiếng ca, lại nói:
"Tớ không thể phiêu bạt cùng cậu, nhưng tớ sẽ luôn ở đây chờ cậu về."