(Beta: Osu132)
13.
Trần Thần chắc chắn rằng trong nháy mắt kia, tầm mắt của mình và Văn Linh đã chạm vào nhau qua cửa sổ.
Vì vậy cô thử đi về phía trước theo con đường ấy.
Trần Thần nhớ rõ ánh mắt Văn Linh lóe lên kinh ngạc, còn có trái tim xiêu vẹo cô vẽ bên cạnh.
Nghĩ đến đây, cô nhịn không được mà bật cười.
Sau đó, lúc cô nhìn thấy Văn Linh chạy đến từ đằng xa, nụ cười nhợt nhạt trên mặt cô trở nên rực rỡ hơn.
"Cậu đã đến rồi à."
Văn Linh cuối cùng đã đến đứng trước mặt Trần Thần, cúi xuống chống đầu gối, vừa thở phì phò, lúc khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt lấp lánh ánh sáng trong suốt.
Có lẽ một phần do phản chiếu lại ánh sáng vàng ấm áp trên đèn đường, mọi thứ đều trở nên ấm áp hân hoan.
"Ừ."
Trần Thần lên tiếng, sau đó cô vươn tay ra, ngay giữa phố xá đông đúc người đến người đi, ôm choàng lấy Văn Linh.
"Tớ nhớ cậu, vậy là đi tìm cậu."
Văn Linh như bị câu nói thẳng thắn này làm bối rối, hơi hé miệng, không nói được câu nào.
Lẽ ra sớm đã nên như vậy.
Trần Thần hơi cúi người, vừa nhẹ nhàng hôn gò má Văn Linh vừa nghĩ như thế.
"Lần này tớ đi cũng chưa mang theo gì cả, đến cả chỗ ở cũng không có, bây giờ nên làm sao đây."
Trần Thần khẽ cười, nhìn Văn Linh chăm chú, dáng vẻ tràn đầy tin cậy.
"Tiền bối cậu dạy tớ nha."