(Beta: Osu132)
10.
Sau buổi họp lớp mấy ngày, đã sắp đến tân niên.
Trước đó vài ngày, công ty Trần Thần đã cho nhân viên nghỉ lễ. Trừ việc quét dọn nhà cửa, nghiên cứu thực đơn bồi dưỡng sức khỏe ra, Trần Thần còn dành không ít thời gian ngồi trước máy tính.
"Có người mời tớ thu âm bài hát mới."
Lúc trên bàn ăn, Trần Thần giải thích như vậy.
Không giống Văn Linh thay sở thích như thay áo, cái trường tình của Trần Thần thấm nhập vào mọi mặt của cuộc sống cô, bao gồm cả niềm yêu thích duy nhất là ca hát này.
"À."
Văn Linh ủ rũ ứng tiếng, tiếp tục bọc chăn ăn cơm.
Vồn dĩ gần Tết âm lịch, tiết trời đã ấm lại, nhưng lúc này Văn Linh đã gia nhập vào đoàn quân trúng bệnh cảm, sốt nhẹ mấy ngày qua. Chủ cửa hàng hoa hào phóng cho cô về nghỉ ngơi dưỡng bệnh, sang năm lại trở về làm việc.
Trần Thần lo lắng rất nhiều, nhưng cũng vui mừng bởi thời gian ở cùng nhau đã tăng lên.
Có lẽ là do sinh bệnh, trong khoảng thời gian này tâm tình Văn Linh có chút không tốt, thậm chí đôi khi còn thể hiện thái độ tiêu cực.
"Tớ nghĩ tớ bị bệnh rồi."
Văn Linh nói như thế khi nằm lỳ trên giường, lúc này Trần Thần đang giơ nhiệt kế ra chỗ đối diện có ánh sáng mặt trời để xem kết quả.
"Cậu đừng lo lắng nữa, bây giờ nhiệt độ đã hạ rồi, cậu chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nữa là sẽ khỏi thôi mà."
"Không phải, tớ không nói cái này..."
Văn Linh trề môi lẩm bẩm, tựa như còn muốn điều gì đó, nhưng cuối cùng dừng lại, gật đầu lần nữa xác nhận quan điểm của mình.
"Tớ đúng là bị bệnh thật rồi đó."
Lúc này Trần Thần không hiểu ý Văn Linh, còn cho rằng cô lại loạn tưởng trên trời dưới đất.
Thoáng chốc mấy ngày đã trôi qua, Trần Thần và Văn Linh ở bên nhau trải qua đêm giao thừa, hai người làm một bàn thức ăn, ăn xong thì đi bắn pháo hoa ở trước cửa, sau đó đắp chung một tấm chăn, ủ trên ghế sô pha xem tiết mục xuân, cuối cùng dựa vào nhau, cùng tiến vào mộng đẹp.
Cha mẹ Văn Linh đột ngột qua đời trong tai nạn xe cộ lúc cô đang học đại học, cô là người duy nhất còn lại trong gia đình, lại hiếm khi liên hệ bạn bè và thân thích, vậy nên tự do tự tại nay đây mai đó cũng không có vấn đề gì.
Còn về phần Trần Thần, năm nay cha mẹ cô bận công tác ở nước ngoài, không có thời gian về nước ăn Tết, vì thế mọi trọng trách chúc tết gia đình họ hàng đều đặt lên vai Trần Thần.
Trần Thần vốn định đưa Văn Linh đi cùng, nhưng cô dứt khoát từ chối.
"Tớ ghét nhất là chúc tết đó, mình cậu đi là được rồi. Cậu đi đi, đi chơi cho thật vui đó nha."
Văn Linh quấn mình vào chăn, vẫy tay về phía Trần Thần.
Trần Thần bật cười, lại cũng vẫy tay chào đáp lại cô.
"Tớ sẽ về sớm một chút, ở nhà cậu nghỉ ngơi thật tốt đó, chờ tớ trở về nha."
Văn Linh chỉ tiếp tục lười biếng vẫy tay tạm biệt Trần Thần lần nữa.
Trần Thần ra ngoài chúc tết ba ngày, hầu như đều là đi sớm về trễ, Văn Linh thấy cô mệt mỏi, cũng không quấy rầy cô, chỉ là lặng lẽ chuẩn bị sẵn bữa sáng và bữa tối.
Kỳ nghỉ sau tết chỉ có bảy ngày, Trần Thần đi chúc tết xong, nghỉ ở nhà mới vài ngày đã phải đi làm trở lại.
Sau khi Văn Linh kiếm được việc ở cửa hàng hoa, cô không đưa cơm trưa cho Thần Thần nữa, thay vào đó là dậy sớm chuẩn bị sẵn cho cô mang theo.
Không phải Trần Thần không biết nấu ăn, chẳng qua Văn Linh luôn nói rằng, mình không thể cứ ngồi không mà ăn nhờ ở đậu nhà Trần Thần được, Trần Thần cũng đành thuận theo ý cô.
Dần dà, Trần Thần cũng quen thuộc.
Chỉ là nỗi lo lắng trĩu nặng trong lòng cuối cùng cũng phải có ngày rơi xuống.
Một ngày nọ, Trần Thần tan tầm trở về, chỉ thấy một ngọn đèn nhỏ trên hành lang trước phòng khách, trong phòng một khoảng tối đen.
Bình thường khi Văn Linh ở nhà, nơi đây lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng, cho dù có bao nhiêu mệt mỏi, Văn Linh vẫn luôn ngồi đợi Trần Thần trở về rồi mới đi ngủ.
Lòng Trần Thần lập tức chùng xuống.
Cô mở đèn lên, nhìn về phía phòng khách.
Trần Thần theo đuổi phong cách tối giản lúc cô còn sống một mình, phòng khách không bao giờ đặt quá nhiều vật dụng, chỉ là từ khi Văn Linh đến, nơi đây đã có thêm rất nhiều đồ dùng của cô ấy.
Văn Linh có thói quen đặt đồ đạc của mình ở nơi nổi bật, để có thể thuận tiện mang đi bất kỳ lúc nào. Đây là thói quen đã hình thành nhiều năm khi Văn Linh ở bên ngoài, ban đầu Trần Thần cũng không quá để ý.
Thêm vào đó, theo thời gian trôi đi, Trần Thần cũng cảm thấy khi đồ dùng nhiều hơn một ít, ngôi nhà có vẻ trở nên ấm cúng thêm một chút.
Chỉ là giờ phút này, phòng khách lại trở về dáng vẻ trống rỗng, lạnh băng khi trước.
Có lẽ là do ảnh hưởng tâm lý, lúc này Trần Thần cảm thấy trong nhà vô cùng lạnh lẽo.
"Văn Linh nhi ——"
Trần Thần run rẩy kêu lên. Trong nhà im ắng, chỉ còn tiếng vang vọng từ đâu đó. Cô không biết phải làm sao, tựa vào tủ giày, lại vô tình chạm vào một mảnh giấy nhỏ.
Trần Thần ngẩn ra, cúi đầu nhìn lại, nhận ra chữ viết rồng bay phượng múa của Văn Linh trên giấy.
Đó là một bức thư, trên đó viết mấy chữ đơn giản "Gửi Trần Thần". (*)
Mở bì thư ra, bên trong là một tờ giấy trắng, chữ viết ngay ngắn hơn bên ngoài rất nhiều, như thể lo lắng người nhận thư đọc không hiểu.
(*) Chú thích: Nguyên văn là "Trần Thần thân khải", chỉ một mình người nhận được mở thư, và yêu cầu không công khai nội dung bức thư với người khác.
「Trần Thần:
Xin lỗi lại không từ mà biệt một lần nữa, nhưng lần này tớ quyết định nói cho cậu biết —— yêu cầu lúc trước xem như là tớ đã hoàn thành rồi đúng không, thế nên lần này sẽ không được tính nữa.
Xin lỗi, tớ phát hiện rằng tớ thật sự không thể an tâm thoải mái ở mãi một nơi. Tớ đã nghĩ rằng tớ có thể tiếp tục kiên trì, nhưng mà sự thật là tớ không làm dược. Có thể là tớ bị bệnh rồi đi!
Xin lỗi, tớ thích cậu rất nhiều, dù cho tớ lo lắng về sau sẽ làm tổn thương cậu, thế nhưng tớ không thể lừa dối bản thân mình được, tớ vẫn rất thích cậu. Không đúng, phải nói là tớ yêu cậu. Ban đầu tớ nghĩ nếu mình có thể gắn bó với một công việc, một sở thích trong hơn một năm, tớ sẽ theo đuổi cậu, mang cậu trở về, nhưng khi chỉ còn mười ngày nữa, tớ bỏ cuộc.
Xin lỗi, tớ không thể luôn ở lại bên cậu, tớ biết đó là những gì cậu mong đợi. Tớ cũng đã từng mong đợi cậu có thể phiêu bạt cùng tớ, nhưng tớ biết điều đó là không thể.
Vì vậy, cuối cùng, một lần cuối cùng, chúng ta hãy nói lời tạm biệt đi!
—— Văn Linh」
Chữ viết trong thư ngày càng trở nên lộn xộn hơn, câu từ cũng hoàn toàn không được cân nhắc rõ ràng, hiển nhiên chỉ là tùy tính mà viết.
Trần Thần trầm mặc đọc đi đọc lại lá thư đến ba lần, ngay cả một cái dấu ngắt câu cũng không bỏ sót, cuối cùng cô lật tờ giấy sang mặt sau.
Cô sửng sốt.
Mặt trái lá thư trông như một tấm bản đồ đơn giản, với tên nhiều địa điểm khác nhau nằm trong mấy vòng tròn to nhỏ không đồng đều, kết nối nhau bằng những mũi tên.
Trần Thần đứng cạnh cửa một lúc lâu, mãi đến khi điện thoại di động rung lên mới lôi kéo lại sự chú ý của cô.
Tin nhắn trên điện thoại đến từ người viết lời hát hợptác với Trần Thần, hỏi cô còn ý kiến gì với bài hát mới không.
Trần Thần đã xem qua bài hát trước đó, cũng không có suy nghĩ gì, nhưng khi cô đang muốn trả lời, lại ma xui quỷ khiến mà dừng lại một lúc lâu mới nhắn lại:
"Cậu có thể thêm một câu nữa được không?"