Chủ Mưu Đã Lâu

Chương 11: Chia tay (09)




(Beta: Osu132)

09.

Trong mấy năm đại học, Văn Linh và Trần Thần miễn cưỡng xem như là hòa hảo rồi.

Lúc đầu Văn Linh không cách nào chống cự được sự cám dỗ từ Trần Thần, Trần Thần luôn đối xử với cô rất tốt, trước sau vẫn như một.

Lại thêm mấy việc trùng hợp xảy ra liên tiếp, Văn Linh chỉ có thể thuận thế mà từ bỏ mọi sự kháng cự.

Cũng may thích ứng trong mọi hoàn cảnh luôn là thế mạnh của Văn Linh.



Những năm học đại học tiếp theo, Văn Linh và Trần Thần đều không tham gia các hoạt động từ câu lạc bộ nữa.

Văn Linh không muốn lại bị bất cứ điều gì ràng buộc, cô tìm thấy thêm nhiều niềm vui mới trong trường, lúc đỉnh điểm có thể thay đổi sở thích trong vòng hai ngày.

Còn niềm yêu thích duy nhất của Trần Thần vẫn là ca hát. Không tham gia câu lạc bộ nữa, thì cô tự hát, tự thu âm rồi đăng trên mạng.

Văn Linh hào hứng đi học làm hậu kỳ, chỉnh photoshop. Mỗi khi Trần Thần ghi âm bài hát, Văn Linh lại giúp cô xử lý các công đoạn tiếp theo.

Về sau khi Văn Linh rời đi, cắt đứt liên lạc, Trần Thần bắt đầu tự học làm hậu kỳ, dần dà rồi cũng thành quen.

Tình yêu thời đại học không thể so sánh với tình yêu cuồng nhiệt thưở cao trung, mỗi ngày các cô ở bên nhau đều không có gì đặc biệt, như là bạn cũ nhiều năm.

Chỉ là không có người thứ ba nào lại chen chân được vào bầu không khí giữa hai người.

Nỗi sầu lo của Văn Linh ở đại học đã trở thành hiện thực, chỉ là theo một cách khác.

Văn Linh vẫn thích Trần Thần như trước, mà Trần Thần, đương nhiên cũng yêu thích Văn Linh, thế nhưng lại không có cảm giác chân thật là mấy.



Trần Thần đối với Văn Linh như thể không hề có tính xấu, hay yêu cầu nào, luôn là hết mình tốt với cô, vì cô mà suy nghĩ.

Có thể nói rằng trong hơn hai mươi năm cuộc đời của Văn Linh, chưa từng có, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện thêm người nào chu đáo hơn Trần Thần.

Ấy vậy mà, loại tinh tế, tỉ mỉ này lại khiến Văn Linh cảm thấy bất an.

Giống như cô hoài nghi trước đó, ngay cả khi đang yêu, dường như Trần Thần luôn tuân thủ nghiêm ngặt theo một khuôn mẫu, không bao giờ vượt quá giới hạn.

Điều này làm Văn Linh mơ hồ cảm thấy, với Trần Thần, dẫu có là một người khác thay thế chỗ cô cũng không phải là vấn đề gì cả.

Thậm chí có lẽ là một người khác, một người bình thường ở bên Trần Thần sẽ càng khiến cho cô ấy thêm phần hạnh phúc và tự tại.

Nỗi sợ hãi này bắt nguồn từ sự tự ti trong cô, nhưng Văn Linh không có cách nào tin vào chính bản thân, bởi vì cô biết rõ những thói hư tật xấu của mình.

Văn Linh rất hiếm khi sống trong cảm giác u ám, tiêu cực, nhưng sự lo lắng này thật sự đã đeo bám cô trong suốt bốn năm, thậm chí còn lâu hơn nữa.

Văn Linh cho rằng điều này là do mình luôn sớm chiều ở chung cùng Trần Thần mà sinh ra.

Chờ đến năm thứ tư đại học, Văn Linh cuối cùng hạ quyết tâm, cô không thể lại làm lãng phí thời gian của Trần Thần thêm nữa.

Ban đầu Văn Linh muốn nói lời tạm biệt một cách đường hoàng, nhưng rồi cô lại nghĩ đến yêu cầu trước kia của Trần Thần.

Vì thế cô chọn cách lặng lẽ rời đi.

Sau này, Văn Linh không khỏi bùi ngùi, cảm khái trước dự kiến này của Trần Thần.

Có lẽ bởi vì không có lời từ biệt, nên khi trở về Văn Linh không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.