Chủ Mẫu Xuyên Không Tới Làm Phu Nhân Hào Môn

Chương 34




Cho tới bây giờ chưa từng có ai gọi Yến Văn Gia như vậy.

Trong giới giải trí đều gọi anh ta là Nguyên ca, Yến Triều gọi thẳng tên đầy đủ của anh ta, ba anh ta là gọi anh ta là "lão nhị"... Dù sao đây cũng là lần đầu tiên.

Quan hệ giữa hai người, phảng phất như đột nhiên bị kéo lại gần, rõ ràng chỉ là hai chữ bình thường, nhưng sau khi bỏ đi dòng họ, thoáng cái liền trở nên thân mật khó hiểu.

Yến Văn Gia nắm chặt ngón tay, không lên tiếng.

"Giản phu nhân ngồi xe mệt nhọc, không bằng ở chỗ này nghỉ ngơi trước? Tôi cùng Trần thư ký đi đến Yến thị một chuyến, Văn Gia sẽ tiếp đãi cô." Cố Tuyết Nghi thản nhiên nói, lễ tiết thật đúng không sai chỗ nào.

Giản Nhuế không nghĩ tới nhanh như vậy chính mình đã được sắp xếp xong.

Cô ấy còn có thể nói gì nữa?

Trần Vu Cẩn cũng không nói gì.
"Được." Giản Nhuế gật gật đầu.

Ai bảo cô cho vợ chồng Cố Học Dân vào đây? Nhìn qua, hình như cũng không phải là Cố Tuyết Nghi rất muốn nhìn thấy bọn họ. Hơn nữa Trần Vu Cẩn đến sớm một bước, anh ta cũng không cho người vào. Chứng tỏ Trần Vu Cẩn cũng không hoan nghênh bọn họ.

Yến Văn Gia cũng không nghĩ tới mình lại bị sắp xếp như vậy.

Cho tới bây giờ chuyện của Yến gia cũng không tới phiên anh ta quan tâm, mà anh ta cũng không muốn quan tâm.

Nhưng bây giờ... Yến Văn Gia mím môi, đi ra ngoài.

Giản Nhuế nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thoáng qua.

Giản gia và Yến gia lui tới nhiều, đương nhiên cô ấy biết Nguyên Văn Gia trong giới giải trí chính là nhị thiếu gia của Yến gia.

Chỉ là gặp lại Yến Văn Gia, vẫn nhịn không được mà cảm thán.

Gien của Yến gia thật sự quá ưu việt...
"Nhị thiếu." Giản Nhuế chào hỏi.

Vợ chồng Cố Học Dân ngẩn người, cũng chào hỏi.

Cố Tuyết Nghi hơi gất đầu: "Ừm, vậy tôi đi trước."

Trần Vu Cẩn đành phải cùng Cố Tuyết Nghi đi xuống lầu, ngồi lên xe. Cố Tuyết Nghi là vợ hợp pháp của Yến tổng, nói một câu khó nghe, nếu Yến tổng thật sự chết, cô có quyền thừa kế thừa kế. Đương nhiên cũng có thể hỏi chuyện của Yến tổng.



Nghĩ lại, vốn dĩ là Giản Xương Minh muốn trực tiếp đến Yến gia. Cũng không có gì quas.

Cố Học Dân muốn đuổi theo, nhưng cũng biết Trần Vu Cẩn sẽ không nhả ra, cần gì phải đòi cái không thú vị ở trước mặt Giản Nhuế?

Ông ta và Trương Hân liếc nhau một cái, đáy lòng càng chấn động vì sự thay đổi của Cố Tuyết Nghi.
"Từ khi nào mà nó có thể sai bảo nhị thiếu của Yến gia?"

Đáy mắt hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

Kỳ thật nếu bọn họ cẩn thận hơn một chút, sẽ phát hiện người giúp việc của Yến gia đều trở nên rất nghe theo lời Cố Tuyết Nghi.

Bên này, sau khi lên xe.

Trần Vu Cẩn quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Tuyết Nghi, vậy mà cô lại mang theo cuốn sách kia.

Cô không lãng phí thời gian chút nào, lúc này đang cúi đầu chậm rãi lật xem quyển "Ghế nhân gian".

.

Trần Vu Cẩn cũng sắp cho rằng Cố Tuyết Nghi đây là cố ý giả bộ, làm cho anh ta có hảo cảm...

Trần Vu Cẩn thu hồi ánh mắt.

Còn có chuyện Yến Văn Gia sẽ nghe lời cô, cũng đủ kỳ quái.

Yến Văn Gia người này, nói khó nghe một chút chính là một tên chỉ biết lăn lộn. Mặt mũi của ai cũng không cho, lên trời xuống đất đều tùy tâm sở dục ... Ngay cả Yến tổng cũng chưa từng sai bảo cậu ta.

Đột nhiên Trần Vu Cẩn mở miệng: "Đoạn thời gian trước, Tứ thiếu và Giang Tĩnh đánh nhau bị đưa vào đồn cảnh sát?"

"Ừm."

"Giang tổng cũng tìm tới cửa?"

"Ừm."

Cố Tuyết Nghi chậm rãi ngẩng đầu, một tay đè lại trang sách.

Mí mắt Trần Vu Cẩn giật giật, cúi đầu nhìn động tác của cô, lại phát hiện động tác cô đè chặt trang sách đều là ôn nhu.



Trần Vu Cẩn dời ánh mắt ra, sau đó nghe thấy Cố Tuyết Nghi hỏi ngược lại: "Giang Nhị tìm anh cáo trạng?"

Trần Vu Cẩn bật cười: "Giang tổng phải nể mặt … Cho dù muốn cáo trạng thì cũng tìm Yến tổng, không phải là tìm đến tôi.”

Cố Tuyết Nghi gật gật đầu: "Ừm, vậy không phải là được rồi sao?”

"Tôi cũng không có nghi ngờ ý tứ của ngài, chỉ là có chút tò mò ngài đã xử lý như thế nào?"

Cố Tuyết Nghi nhíu nhíu mày.

Cô giơ tay lên, kề sát vào mặt Trần Vu Cẩn.

Trần Vu Cẩn bất ngờ không kịp đề phòng, trong phút chốc trái tim đang đập đều bị rò rỉ một nhịp, hô hấp cũng chậm lại.

Nhưng trước khi tay Cố Tuyết Nghi chạm vào, cô đã rút đi.

Cô nhướng mày, mặt mày đều là phong tình lạnh lùng, hỏi: "Có sợ không?”

Tim Trần Vu Cẩn đập như sấm.

Cố Tuyết Nghi: "Cứ xử lý như vậy."

Nói xong cô lại tiếp tục cúi đầu đọc sách, giống như động tác kia thật sự không đáng nhắc tới.

Trần Vu Cẩn lại bị đẩy vào một mớ hỗn độn.

Một phen hỏi như vậy, không những không thể hiểu rõ ràng vì sao Cố Tuyết Nghi lại thay đổi ... Ngược lại nghi vấn trong lòng càng nhiều.

Là xử lý như vậy?

Cô sờ mặt Giang Nhị?

Sau khi tẩy trang, không còn biểu tình nóng nảy, điêu ngoa ngạo khí ... Quả thật Cố Tuyết Nghi rất đẹp, xinh đẹp đến mức có thể nói là chọc trúng thẩm mỹ của phần lớn mọi người.

Người có thể chống cự được rất ít.

Nhưng chuyện này ... Trần Vu Cẩn nhíu chặt mày hơn.

Mẹ nó, chuyện này lớn thật rồi.

Không phải trên đầu Yến tổng sẽ là màu xanh lá cây sao?