Chủ Mẫu Xuyên Không Tới Làm Phu Nhân Hào Môn

Chương 33




Cố gia đúng là một thân thích phiền toái.

Yến tiên sinh là một nhân vật quang phong, sao lại cưới một người vợ như vậy?

Đầu này mắt thấy Giản Nhuế lên lầu, Cố Học Dân cũng không chờ nữa, trực tiếp bước lên cầu thang. Nữ giúp việc dưới lầu cũng không tiện ngăn cản nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đi lên.

"Yến phu nhân." Giản Nhuế đi lên bậc thang cuối cùng, rẽ một cái, đi đến phòng khách.

Trước khi tới, trong đầu cô ấy đã kết hợp với hình ảnh như tạp chí trong quá khứ, đại khái phác họa bộ dáng Cố Tuyết Nghi. Nhưng chờ cô ấy chân chính nhìn thấy người, Giản Nhuế ngây ngẩn cả người.

Cô gái trẻ tuổi ngồi dựa vào sô pha, ngước mắt nhìn về phía cô ấy, mặt mày như họa, khí chất thanh nhã xuất chúng.

"Mời ngồi." Cố Tuyết Nghi giật giật môi: "Cà phê hay trà?”
Giản Nhuế theo bản năng đáp: "Cà phê, cám ơn."

Trả lời xong, cô ấy mới chậm rãi đi đến bên sô pha ngồi xuống. Đáy lòng còn có chút chấn động không thể xua đi, ngay cả tay chân cũng không hiểu sao lại có loại cảm giác tê dại.

Vừa rồi cô chính là ... Bị khí thế của Cố Tuyết Nghi đè lại?

Giản Nhuế chậm rãi phục hồi tinh thần, lúc này mới chú ý tới bên cạnh sô pha còn có một người.

Người này Giản Nhuế cũng không hiếm lạ, lập tức chào hỏi: "Thì ra Trần tổng cũng ở đây, thật sự là không trùng hợp, chú tôi vừa mới đi tới tòa nhà Yến thị, nói là đến đó chờ Trần tổng."

Trần Vu Cẩn là cấp dưới đắc lực dưới tay Yến Triều, trong giới không ít người vì thể hiện sự tôn kính, chỉ xưng hô một tiếng "Trần tổng", ngược lại không có mấy người gọi là "Thư ký Trần."
“...... Thật đúng là không khéo." Trần Vu Cẩn lên tiếng.

Nhưng bây giờ anh ta đang ở chỗ này, không tiện lập tức đứng dậy rời đi. Anh ta có thể không nể mặt Cố Tuyết Nghi, nhưng không thể ở trước mặt người ngoài, không cho Cố Tuyết Nghi mặt mũi. Nếu không chính là đánh vào mặt Yến gia.

Mắt thấy Trần Vu Cẩn vững vàng ngồi ở chỗ đó, không có ý muốn rời đi, đáy lòng Giản Nhuế có chút nghi hoặc.

Không đúng.

Nhìn qua Cố Tuyết Nghi cũng không ngu xuẩn, cũng không cần Trần Vu Cẩn luôn ở một bên...

Giản Nhuế còn muốn mở miệng nói gì đó.



Trong giới, cô ấy cũng không phải là loại người không giỏi giao tiếp, nhưng đến trước mặt Cố Tuyết Nghi, đột nhiên có chút không biết nên nói cái gì cho phải.
"Nhìn qua khí sắc của Yến phu nhân không tệ." Giản Nhuế nói.

Chờ nói xong, Giản Nhuế mới ý thức được những lời này có chút giống trào phúng?

Cố Tuyết Nghi gật đầu: "Ừm, ngủ ngon, ăn cũng không tệ."

Nghe thấy những lời này, khóe miệng Trần Vu Cẩn đều giật giật.

Giản Nhuế cũng sửng sốt một chút.

Chẳng lẽ Cố Tuyết Nghi không quan tâm Yến tiên sinh sao?

"Nhất là dâu tây này, hương vị không tệ." Cố Tuyết Nghi đẩy qua: "Muốn nếm thử không?"

Đây là thứ mà vừa rồi cô đã mời Trần Vu Cẩn.

Còn, còn rất thân thiết?

Giản Nhuế sững sờ nhận lấy đĩa: "Cám ơn, tôi nếm thử."

Trần Vu Cẩn nhìn không khí bình yên này, nhịn không được nhíu mày.

Nhưng lúc này, Cố Tuyết Nghi đã quay đầu nhìn về phía anh ta: "Thư ký Trần đi đến Yến thị trước đi."

Cố Tuyết Nghi có thể chủ động mở miệng, vậy thì quá tốt.

Trần Vu Cẩn khẽ mỉm cười đứng lên: "Được, vậy tôi sẽ không ở lại nữa."

Cố Tuyết Nghi chậm rãi đứng lên, dáng người càng thêm thướt tha.

Cô nói, "Tôi cũng đi."

Trần Vu Cẩn:?

Trong nháy mắt đó, gần như anh ta cho rằng mình nghe lầm.



Giản Nhuế vội vàng buông hoa quả xuống, đứng theo: "Yến phu nhân cũng đi? Không, phải không … Yến phu nhân ở lại đây, chúng ta cùng trò chuyện. Tôi còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Yến phu nhân.”

Nếu Cố Tuyết Nghi đi khuấy đảo, nhất định chú nhỏ của cô ấy sẽ tức giận đi?

"Tuyết Nghi." Cố Học Dân đi đến gần hô một tiếng.

Giản Nhuế lập tức đau đầu.

Sao cục diện lại trở nên lộn xộn như vậy?

"Tuyết Nghi." Mẹ của nguyên chủ là Trương Hân đi ở phía trước, nhưng chờ đến gần, nhìn thấy bộ dáng của Cố Tuyết Nghi, Trương Hân cũng nghẹn lại. Cách vài giây mới nói tiếp: "... Gần đây con có khỏe không?”

"Con ổn." Cố Tuyết Nghi nhấc mí mắt lên, ánh mắt nhìn ba mẹ cùng với nhìn Giản Nhuế cũng không có gì khác nhau, có loại khí phách lãnh đạm thong dong.

Cô dừng một chút, nói: "Mấy người em trai của Yến Triều đều rất thân thiện.”

Yến Văn Gia vừa đi tới gần phòng khách một chút.

Anh ta nghe nhầm sao? Hay là Cố Tuyết Nghi nói sai?

Trong phòng khách.

Khóe miệng Trần Vu Cẩn lại giật giật.

Ngay cả Trương Hân cũng không tiếp lời.

Ai mà không biết quan hệ giữa Cố Tuyết Nghi và người nhà Yến gia không tốt chứ? Như thế nào mà đột nhiên lại thân thiện?

Hơn nữa ngược lại rất biết lo cho đại cục.

Trần Vu Cẩn nghĩ thầm.

Tiến bộ hơn trước rất nhiều ... Không, chính xác mà nói, tiến bộ không giống như cùng một người.

"Thời gian không còn sớm, cũng không thể để cho Giản tiên sinh chờ lâu." Cố Tuyết Nghi nói xong, không để một ánh mắt dư thừa cho vợ chồng Cố Học Dân, quay đầu nhìn về phía Trần Vu Cẩn: "Chúng ta đi trước đi."

Cố Tuyết Nghi nói xong, nhìn về phía cửa: "Văn Gia."