Mặc dù xuất thân như vậy nhưng lại lựa chọn nghề nghiệp này, ít nhiều làm cho Cố Tuyết Nghi có chút kinh ngạc, nhưng mà cô cũng không cảm thấy đáng khinh bỉ.
Cố Tuyết Nghi ngồi ở chỗ đó, không nhanh không chậm, thậm chí còn uống một chén trà nóng.
Sau đó, cô chờ được người đại diện của Yến Văn Gia đến.
"Yến phu nhân, tôi là Tiểu Phương." Người đại diện là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ đồ không phù hợp. Tay áo ngắn, ống quần ngắn.
Người đàn ông này còn có một chút râu. Trên đầu đội mũ tròn ... Có lẽ đó là một loại phong cách thời trang. Thời đại này luôn có một số thời trang mà Cố Tuyết Nghi không thể hiểu được.
Cố Tuyết Nghi cũng không khách khí, biết nghe lời kêu một tiếng: "Tiểu Phương.”
Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi tên là "Tiểu Phương" này đang chuẩn bị nói thêm gì đó, Cố Tuyết Nghi đã quay đầu phân phó vệ sĩ: "Mang theo notebook, mang theo anh ta. Bây giờ chúng ta lập tức đi."
Vệ sĩ do dự một lát, sau đó làm theo lời Cố Tuyết Nghi nói.
Anh ta là người mà Yến Triều thuê.
Nhưng bây giờ Yến Triều không có ở đây, Yến Văn Gia mất tích, Yến Văn Bách mặc kệ mọi chuyện ... Cũng chỉ còn lại Cố Tuyết Nghi.
Tưởng Mộng nhịn không được nói với người đại diện: "Cô ta vừa tới đã sai khiến mọi người trong đoàn làm phim đi vòng quanh. Yến phu nhân ra vẻ, thật sự là lớn..."
Người đại diện cũng nhịn không được cảm khái: "Nếu cô làm Yến phu nhân, cô cũng có thể như vậy."
Nào đến mức trốn tránh không thể nhìn thấy ánh sáng như bây giờ.
Vừa nói xong bọn họ đã nhìn thấy Cố Tuyết Nghi đi ra.
Tưởng Mộng lập tức câm miệng.
Mà Cố Tuyết Nghi đi được một nửa, đột nhiên dừng bước: "Yến Văn gia trông như thế nào?"
“???”
“????”
Người đi phía sau Cố Tuyết Nghi điên cuồng toát ra một chuỗi dấu chấm hỏi.
"Ngài... Không biết?”
"Ừm, tôi không biết." Cố Tuyết Nghi trả lời vô cùng thản nhiên, không có chút ngượng ngùng nào.
Nguyên chủ cùng Yến Văn Gia hầu như không có lui tới, mà sau khi cô sống trong cái thân thể này, cũng không chú ý chuyện Yến Triều có bao nhiêu em trai, em trai của anh ta trông như thế nào...
Tiểu Phương đành phải lấy điện thoại di động, lấy ra bộ phim còn sót lại bên trong cho Cố Tuyết Nghi xem.
Người đàn ông trong ảnh trẻ tuổi, khuôn mặt công tử tương đối chuẩn, tinh xảo mà lộ ra một cỗ hương vị quý phái. Rũ mắt xuống, lại nhấc mắt lên, đều mang theo hương vị đa tình mà u sầu.
Anh ta rất thích hợp để đóng vai hoàng tử cổ đại.
Cố Tuyết Nghi không chút để ý nghĩ. Sau khi giả trang, khẳng định rất giống Ngũ hoàng tử. Tất cả đều thiếu giáo dục như nhau.
Vệ sĩ đi theo Cố Tuyết Nghi bước nhanh lên xe, vừa đi vệ sĩ vừa nhịn không được lên tiếng: "Nếu ngài muốn điều động người của Yến gia đi tìm nhị thiếu, vậy cần phải liên hệ với thư ký bên cạnh tiên sinh. Chỉ có con dấu của anh ta thì ngài mới có thể có quyền điều phối nhất định..."
"Không cần." Cố Tuyết Nghi nói.
"Không cần?" Vệ sĩ giật mình.
"Báo cảnh sát."
"Báo, báo cảnh sát?" Vệ sĩ lại một lần nữa giật mình. Nhà bọn họ giải quyết chuyện mất tích, đều là huy động lực lượng trong nhà, nào có chuyện báo cảnh sát? Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến phương pháp này.
Cố Tuyết Nghi lật xem camera giám sát thêm một lần nữa, lại lật xem bản đồ.
"Đi dọc theo con đường này." Cố Tuyết Nghi nói.
Tài xế đương nhiên sẽ không nghi ngờ, ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của Cố Tuyết Nghi.
Sau khi vệ sĩ do dự một lát, cũng đành phải làm theo lời chiếu cố Tuyết Nghi nói, báo cảnh sát.
Trên thực tế, nhìn qua Cố Tuyết Nghi cũng không phải người điêu ngoa, càng không giống người nhiều thủ đoạn. Cô hạ mệnh lệnh xong cũng không quản nữa, chỉ để lại những người nghe lệnh như bọn họ phải chịu dày vò, gian nan lựa chọn, cuối cùng vẫn là lựa chọn dựa theo lời cô nói mà đi làm.
Rất nhanh không chỉ có một mình Giản Xương Minh biết chuyện Yến Văn Gia mất tích.
Giang gia, Tống gia, Phong gia... Tất cả đều biết chuyện này.
Thư ký của Yến Triều còn đang chần chờ, nếu như nhận được điện thoại, rốt cuộc là có nên đóng dấu hay không.
Nghiêm túc mà nói, anh ta chỉ nghe theo lời Yến Triều phân phó.
Kết quả thư ký tự mình rối rắm nửa ngày, cuối cùng ngay cả rắm điện thoại cũng không nhận được một cái.
"Không thấy Yến Văn Gia đâu?" Giang Tĩnh vẻ mặt thấy lạ không trách: "Không chừng lại đến chỗ nào đi tìm chết đi..."
Căn bản Giang Việt cũng không quan tâm đến chuyện Yến Văn Gia đã chết hay còn sống, là để cho người ta bắt cóc hay là tự mình muốn đi tìm cái chết.
Nhưng anh ta nghĩ đến Cố Tuyết Nghi.
"Yến Triều rất lợi hại, bộ dạng cũng đủ đẹp, cũng vừa vặn tương đối có tiền có thế, cũng thiếu chút nữa so với anh..." Giang Việt cất miệng.
Giang Tĩnh: "..."
Anh hai, anh nói lời này lương tâm sẽ không đau sao?
Giang Việt lương tâm không đau châm một điếu thuốc: "Nhưng làm vợ cho anh ta lại quá mệt mỏi."
Trong đầu anh ta lại hiện lên bộ dáng của Cố Tuyết Nghi một lần nữa.
Đáng tiếc.
…
Cách đoàn làm phim hơn 30 km, có một bãi biển nhỏ.
Gió trên bãi biển thổi lên mặt, thổi áo choàng tắm trên người người đàn ông, lộ ra l*иg ngực gầy gò của anh ta.
Người đàn ông quay mặt, để lộ ra một khuôn mặt vô cùng bắt mắt.
Anh ta mở rộng vòng tay của mình.
Ngã xuống biển.
Gống như một con hải âu xinh đẹp rơi xuống biển.
Cô bé trên tàu đánh cá ở phía xa phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Mà lúc này, một trận tiếng mái chèo nhanh chóng đến gần.
Một bóng dáng mảnh khảnh từ trên thuyền nhảy xuống, nhào vào trong nước, áo khoác trắng trên người cô bị gió thổi phồng lên, giống như hóa thành cánh bướm thật lớn.
Yến Văn Gia ngã xuống một cái, lập tức phát giác không đúng.
Một con tàu đang đến gần.
Mái chèo chạy với tốc độ cao, làm vỡ lưới trải thảm trên biển.