Một chiếc xe Cadillac màu đen dừng ở bên ngoài đoàn làm phim "Gián điệp." Xe sang đi tới đi lui thường xuyên ở này, chiếc xe này tự nhiên cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh, cửa xe mở ra, người đầu tiên đi xuống là một người đàn ông cao to mặc một thân đồ đen.
Người đàn ông đi đến ghế lái phụ, mở cửa.
Lúc này có người nhìn chằm chằm chiếc xe kia rồi hét lên một tiếng kinh hãi: "Biển số xe! Mau xem biển số xe!”
"...... Xe của Yến Triều?”
"Mẹ kiếp! Không phải là anh ta mất tích sao?"
Tiếng nghị luận trong đoàn làm phim thoáng cái ồn ào lên, thậm chí bọn họ còn nhịn không được mà liên tiếp nhìn về phía Tưởng Mộng, trong mắt tràn đầy hâm mộ cùng ghen tị.
"Không phải là hướng về phía Tưởng tỷ chứ?"
"Có khả năng nha."
Tưởng Mộng nghe xong lời này, không cảm thấy vui vẻ mà chỉ cảm thấy chột dạ.
Không, không thể nào ... Yến Triều mất tích lâu như vậy cũng không có tin tức, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
Cửa xe ghế lái phụ nhanh chóng được kéo ra, một đôi chân thẳng tắp trắng nõn lập tức lọt vào tầm mắt mọi người.
Giây tiếp theo, người ngồi ở ghế phụ đi ra.
Cô mặc một chiếc áo khoác trắng, tóc buộc cao để lộ ra ngũ quan xinh đẹp.
Đồng tử của Tưởng Mộng co rụt lại, thở phào nhẹ nhõm.
Là Cố Tuyết Nghi.
Không...
Đột nhiên giọng điệu của Tưởng Mộng nghẹn vào trong cổ họng.
Cho dù người tới là Cố Tuyết Nghi thì cũng không có gì đáng để vui vẻ.
Tưởng Mộng sầu lo nghĩ thầm, cô ta cảm thấy nếu tâm tình của mình còn lớn như vậy, chỉ sợ đứa con trong bụng thật sự không thể bảo vệ được.
Cố Tuyết Nghi cũng không chú ý tới Tưởng Mộng, cô tiến vào trong phim trường, hỏi: "Ai là đạo diễn?"
Lý đạo mơ hồ nghe thấy giọng nói, đặt loa phóng thanh trong tay chạy tới, có chút không dám tin: "Yến, Yến phu nhân sao?"
Cố Tuyết Nghi: "Ừm."
Người chung quanh loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại này, rất nhanh liền một truyền mười, hơn phân nửa đoàn làm phim đều biết, phu nhân chính hiệu của Yến Triều tới rồi!
Vốn dĩ bọn họ vừa mới biết Tưởng Mộng là tình nhân của Yến Triều, còn không tránh khỏi hâm mộ cùng ghen tị. Đó chính là Yến Triều! Cho dù Yến Triều thật sự không về được, Yến gia vẫn là một con quái vật khổng lồ mà người thường khó có thể trông chờ!
Nhưng bây giờ chính thất nhà người ta tới cửa, bọn họ thoáng cái liền không cảm thấy hâm mộ nữa, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Tưởng Mộng trở nên có chút vi diệu, thậm chí là một lời khó nói hết.
Tưởng Mộng nhận thấy ánh mắt từ bốn phương tám hướng, trong lòng cũng tức giận đến âm thầm chửi đổng.
Cô ta thế nào cũng không nghĩ tới, lúc ấy linh quang chợt lóe, không chỉ không thể giải quyết được phiền toái, ngược lại còn đem chính mình lâm vào khốn cảnh càng khó khăn.
Hiện tại nhìn thấy Cố Tuyết Nghi, bên tai cô ta còn có thể loáng thoáng nghe được âm thanh thắt lưng quất lên da thịt phát ra.
Bùm, bùm.
"Yến phu nhân, mời đi bên này." Lý đạo cung kính mời Cố Tuyết Nghi đến phòng nghỉ ngơi của hậu trường.
Cố Tuyết Nghi vừa đi, lúc này người trong đoàn làm phim mới dám làm càn nghị luận.
"Làm sao tôi nhớ rõ mấy năm trước khi nhìn thấy cô ấy trên tạp chí, không phải như vậy..."
"Phẫu thuật thẩm mỹ?"
"Không giống. Nhìn rất tự nhiên. Nếu bác sĩ nào có thể có trình độ như vậy, phiền giới thiệu cho tôi.”
"Thì ra Yến phu nhân lại đẹp như vậy."
......
Nói xong, bọn họ không tránh khỏi quay đầu lại đánh giá Tưởng Mộng một cái.
Đương nhiên là Tưởng Mộng xinh đẹp, nhưng so với Cố Tuyết Nghi, lại có chút không đáng nhắc tới.
Một người mang theo cảm giác hỗn huyết, dung mạo kiều diễm, có lẽ phần lớn đàn ông nhìn qua đều sẽ rất thích.
Nhưng người kia ngũ quan lại càng cường đại hơn, khí chất cũng càng thêm xuất chúng, mặt mày lại tương đối phù hợp với thẩm mỹ của người Hoa quốc, băng mỹ nhân mười phần, vừa thấy đã không thể nào quên.
Tưởng Mộng cảm nhận được ánh mắt đánh giá của bọn họ, nhất thời càng cảm thấy khuất nhục muốn chết.
Loại người ngu xuẩn như Cố Tuyết Nghi cũng xứng đáng để so sánh với cô ta sao?
Ở bên ngoài, Tưởng Mộng tức giận đến mức muốn nôn.
Mà ở trong phòng nghỉ, Cố Tuyết Nghi xem một đoạn video giám sát do đoàn làm phim cung cấp.
Video giám sát cho thấy, ba ngày trước, vào lúc 1 giờ sáng, Yến Văn Gia còn đang quay phim trong phim trường, đột nhiên anh ta rời khỏi phạm vi của đoàn làm phim.
"Cái này không có gì đáng ngạc nhiên. Hình như Yến thiếu rất thích đi quán bar,...... Tôi nghe người đại diện của cậu ta cậu ta chơi xe. Có đôi khi hứng thú, còn có thể suốt đêm đáp máy bay riêng, bay đến Las Vegas chơi..."
"Vốn dĩ nhị thiếu cũng không muốn tham gia bộ phim này, là tôi đặc biệt đi mời người tới. Nhị thiếu quay phim không thoải mái lắm. Thỉnh thoảng rời đoàn làm phim để đi giải sầu, mọi người cũng đều hiểu. Nhưng lần này ngay cả người đại diện, trợ lý, vệ sĩ đều không mang theo..."
Lý đạo càng nói càng sốt ruột.
Có người tin tưởng chắc chắn rằng Yến Triều không thể trở về, đương nhiên cũng có người tin tưởng Yến Triều có thể trở về. Lý Đạo chính là người thứ hai, ông sợ mình bị Yến gia lột da.
Nhưng nói xong, ánh mắt Lý Đạo nhìn về phía Cố Tuyết Nghi lại mang theo một chút hoài nghi.
Yến phu nhân thật sự có thể làm chủ Yến gia sao?
Cô có thể tìm được Yến nhị thiếu gia sao?
"Được, tôi biết rồi." Cố Tuyết Nghi thản nhiên nói.
Lý Đạo thấy cô hoàn toàn không nghe vào, ngay cả một chút ý tứ sốt ruột cũng không có, trong lòng nhất thời cực kỳ thất vọng.
Khó trách trên phố mơ hồ có tin đồn, nói sau khi Cố Tuyết Nghi gả vào Yến gia thì cũng không được chào đón, trên dưới Yến gia đều không hợp, ngay cả Yến Triều cũng không để ý nhiều đối với cô.
Yến Văn Gia mất tích, Cố Tuyết Nghi đến đây một chuyến, nói không chừng cũng chỉ là làm bộ...
"Gọi người đại diện của cậu ta tới đây." Thời điểm Lý Đạo đang suy nghĩ lung tung, lập tức nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nữ.
"Hả? À, được rồi." Lý Đạo vội vàng phái người đi tìm người đại diện của Yến Văn Gia.
Yến Văn Gia.
Em trai thứ hai của Yến Triều.
Nghề nghiệp ... Nghề nghiệp là một con hát. Không, trong thời đại này, nên gọi là "diễn viên."