Chủ Mẫu Hầu Phủ (Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận)

Chương 113: Ngoại truyện 4 (Chuyện ngày thường 4)




Trong viện hai phụ thân khác nhau ôm nhi tử của mình, một là hài tử Mục vương hôm nay đủ trăm ngày, một là hồng nhân trước mắt thánh nhân.

Thân phận địa vị cộng thêm ngoại hình xuất chúng, còn có hai hài tử dung mạo xinh đẹp, rất khó để người khác không chú ý tới.

Ánh nắng buổi sáng ôn hòa rơi vào trên người hai cha con, giống như một tầng hào quang có chút dịu dàng cũng có chút thánh khiết, thật giống như được trời cao ban phước.

Ông Cảnh Vũ nhấp một ngụm trà, hướng phía viện tử nhìn lại, nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền thoải mái cười một tiếng.

“ Phu nhân sao lại cười vậy? ”

Thanh âm rất êm ái truyền đến.

Ông Cảnh Vũ nghe được thanh âm này, quay đầu nhìn lại liền thấy Tào Tố Cầm mặc một thân váy tím cùng màu với Mục vương, đang từ hành lang bên kia đến gần, nụ cười trên mặt nhàn nhạt.

Sống ở Tào gia là bóng ma trong lòng của Tào Tố Cầm, nay gả cho Mục vương đã hơn một năm.

Lúc mới gặp nàng ta, khiếp đảm tự ti, không dám đối mặt cùng người khác. Nhưng bây giờ cũng đã đứng thẳng sống lưng, ngẩng đầu lên, tự ti nhu nhược trên mặt đã không thấy, càng là nhiều hơn mấy phần thong dong.

Mà chủ yếu nhất chính là, sau khi thay đổi, nhu hoà trong mắt vẫn không biến mất.

Ông Cảnh Vũ gật đầu với nàng ta một chút, nói: “ Nhìn phu quân cùng Lan ca nhi, liền không tự giác bật cười ”

Tào Tố Cầm nghe vậy, nhinc ra phía bên ngoài việb, chỉ nhìn thoáng qua phụ tử Vĩnh Ninh hầu, sau đó ánh mắt liền rơi vào trên người trượng phu cùng nhi tử.

Từ xa nhìn lại, thấy trượng phu ôm nhi tử, trong mắt nhiều hơn mấy phần đau lòng.

Cũng không biết tại sao, Tuấn ca nhi cũng chỉ thích phụ thân ôm hắn.

Chỉ cần trượng phu ở đó, ai ôm hắn cũng đều không cho. Ban ngày ngẫu nhiên nàng ta ôm một lúc vẫn được.

Nhưng buổi tối lúc đi tiểu đêm đều khóc rống, nàng ta nghĩ cách dỗ cũng dỗ không được, chỉ khi đến trong ngực trượng phu, nhi tử mới có thể ngừng khóc rống.

Cơ thể Tuấn ca nhi khỏe mạnh hơn so với hài tử cùng tháng một chút, khi khóc cũng kinh thiên động địa, giống như dùng hết toàn lực để khóc, có thể đem nửa cái phủ Mục vương đánh thức.

Nàng ta cùng trượng phu đều sợ hắn khóc đến cuống họng cùng phổi đều đau, cho nên cũng không dám đưa cho nhũ mẫu, ngày thường phần lớn là ở cạnh Mục vương, cái này cũng dẫn đến hài tử càng ngày càng dính phụ thân.

Cũng chính là bởi vì vậy, mấy tháng nay, trượng phu không thể ngủ ngon, cả người đều tiều tụy mất tinh thần.

Hôm nay bởi vì là tiệc trăm ngày của nhi tử, hắn mới để nàng ta lấy phấn trắng che chút quầng thâm đáy mắt.

Nhưng dù sao cũng là nam tử, không thể tô quá dày quá rõ, cho nên không hề che hết.

Nếu cứ chịu đựng như vậy, cũng không biết cơ thể của hắn còn chịu nổi không?

Ông Cảnh Vũ thu tầm mắt khỏi người trượng phu cùng nhi tử, ở trong viện quét mắt một vòng, chỉ thấy nhà ngoại Tạ gia Lương Châu, không hề nhìn thấy người Tào gia.

Nhớ tới tiệc trăm ngày đời trước, người Tạ gia còn tự xưng là trưởng bối mà ngồi phía trên, nàng hỏi: “ Sao không thấy người nhà mẹ đẻ của vương phi? ”

Bởi vì Ông nương tử giúp nàng ta rất nhiều, mà cũng là đầu tiên dành tình cảm cho nàng ta, lại còn là người đầu tiên khiến nàng ta cảm giác được sự ấm áp, cho nên Tào Tố Cầm cũng không gạt nàng.

“ Ta cũng đưa thiệp mời cho phụ thân, nhưng ta nói rõ mặc dù không chào đón ông ta, nhưng vì không muốn bị chỉ trích cho nên vẫn sẽ mời ông. Nhưng ông ta nếu muốn tới, đừng có mang theo kế thất cùng tam muội ”. Nói đến những người kia, trên mặt Tào Tố Cầm quá mức bình thản, giống như không còn quan tâm đến bọn hắn.

Ông Cảnh Vũ cười một tiếng: “ Vương phi thay đổi rất nhiều ”

Tào Tố Cầm cười nhẹ một tiếng, nhìn trượng phu cách đó không xa, chậm rãi nói: “ Vương gia cho ta đủ sự tôn trọng lẫn chỗ dựa. Hắn nói với ta không cần vì mặt mũi của hắn mà nhẫn nhịn với người Tào gia, nếu bọn họ không tốt với ta, cũng không cần giữ thể diện cho bọn họ, trực tiếp kêu người đuổi ra là được ”

Ông Cảnh Vũ đại khái cũng biết người bị đuổi ra ngoài là ai.

Lúc bụng Tào Tố Cầm lớn, tin đồn Tào tam cô nương không biết có phải đầu óc có vấn đề hay không, không chỉ ở lì lại vương phủ không chịu về, lại còn tự mở miệng muốn cùng giường chăn gối với tỷ phu.

Vương phi trong cơn tức giận, trực tiếp đem người đuổi ra khỏi vương phủ, càng để kế mẫu dạy bảo lại nữ nhi, chính mình bỉ ổi bò lên trên giường biểu tỷ phu thì thôi, cũng đừng dạy nữ nhi leo lên giường tỷ phu.

Tuy chỉ là tin đồn, nhưng sau đó không lâu, trong cung truyền đến khẩu dụ của thái hậu, nói Tào tam cô nương tính tình táo bạo, phải đi vào chùa lễ Phật niệm kinh sửa đổi tính cách, sau này tất nhiên sẽ để cho nàng ta trở về.

Nhưng ai cũng biết, chuyến đi này không thể về được.

Chẳng qua chỉ là một nữ nhi của quan lại bị giáng chức, đừng nói là nhiều năm sau, cho dù nửa năm sau, thái hậu gần như đều không nhớ rõ có chuyện như thế.

Tào Tố Cầm nhìn về phía Ông Cảnh Vũ, cũng không gọi phu nhân nữa, mà thân mật gọi “Ông nương tử”.

Lại nói: “ Kỳ thật ta có thể thay đổi, cũng không phải nguyên nhân toàn bộ đều là vương gia, còn có nguyên nhân do Ông nương tử, Ông nương tử từng nói với ta một câu, ngươi muốn giúp ta, nhưng cũng phải dựa vào chính ta ”

Lời này là Ông Cảnh Vũ đi Tào gia thăm Tào Tố Cầm.

Ánh mắt Tào Tố Cầm lộ ra sự thấu hiểu: “ Nếu ta không chịu thay đổi, người bên ngoài cho dù muốn giúp ta cũng chỉ phí công vô ích. Ta suy nghĩ hiểu đạo lý này, cho nên ta không muốn để vương gia thất vọng. Hắn không muốn ta bị bắt nạt, ta cũng không muốn để Tuấn ca nhi biết được a nương hắn là người tính tình mềm yếu ”

Hai người nhìn nhau cười một chút, cái gì cũng đều không cần nói, chỉ một ánh mắt đều có thể hiểu rõ tâm tư của đối phương.

Tiệc trăm ngày kết thúc, bởi vì cơ thể Ông Cảnh Vũ không tiện, cho nên rời đi trước.

Trong xe ngựa, Lan ca nhi ngủ thiếp trong ngực cha.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mền mại gối lên cánh tay Tạ Quyết, gương mặt toàn thịt ép tới có chút biến dạng, càng lộ ra thịt nhỏ trên mặt.

Ông Cảnh Vũ tựa vào bờ vai Tạ Quyết, duỗi ngón tay chọc chọc lên mặt toàn thịt của nhi tử, trên gương mặt toàn thịt liền hõm vào, xúc cảm vô cùng tốt.

Tạ Quyết nhìn hành động của thê tử, bất đắc dĩ cười một tiếng.

Mặt Lan ca nhi bị chọc, mềm giọng “hừ hừ” một tiếng, hé hé mắt liếc nhìn người chọc mặt mình.

Thấy là a nương, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

A nương lại chọc mặt của hắn, hắn cũng không mở mắt ra, chỉ nhắm mắt hé miệng ngáp một cái.

Thấy hắn thật sự buồn ngủ, Ông Cảnh Vũ cũng không tiếp tục chọc hắn nữa. Có lẽ là nhàm chán, cho nên ngẩng đầu duỗi ngón tay chọc chọc mặt Tạ Quyết.

Quá cứng.

Tạ Quyết cũng không ngăn cản nàng, chỉ cúi đầu nhìn nàng, mắt đen đầy tia ý cười bất đắc dĩ.

Nàng hiện tại, giống như trở lại lúc thời điểm lúc chưa xuất giá.

Ông Cảnh Vũ thu ngón tay lại, cũng chỉ lên mặt mình: “ Để chàng chọc lại cũng được ”

Ánh mắt Tạ Quyết rơi vào trên gương mặt nàng, suy tư một chút, không hề chọc vào mặt của nàng, mà cúi đầu mổ một cái lên trên gương mặt của nàng.

Ông Cảnh Vũ bỗng nhiên bị hôn một cái, kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn.

Người này, càng ngày càng quá phận.

Phu thê hai người không nói gì mà chỉ nhìn nhau, trong mắt hiện lên thứ ánh sáng ấm áp nhàn nhạt.

Khóe miệng nàng có chút nhếch lên, sau đó dựa vào vai hắn nhắm hai mắt lại, hưởng thụ ánh nắng ấm áp.

*

Cuối tháng tám, Ông Cảnh Vũ sinh một một khuê nữ nho nhỏ mềm mềm, gọi là Thi Oánh*, Tạ Thi Oánh.

(*滢: Huỳnh, Oánh – mang nghĩa trong veo, trong vắt. Mình sẽ lấy tên Oánh).

Ở hôm tiệc trăm ngày của tiểu thế tử Mục vương phủ, Mục vương có nói qua hài tử của Tạ Quyết có thể sẽ “hoạt bát” giống Tuấn ca nhi nhà bọn hắn, Tạ Quyết cũng lo lắng một thời gian.

Hắn không phải sợ đứa nhỏ làm ầm làm ĩ, mà hắn sợ ngày thường phải ra ngoài làm việc, chỉ có buổi tối mới ở trong phủ, chủ yếu lo lắng đứa nhỏ không tìm thấy hắn, sẽ khóc cả một ngày.

Cũng may, tiểu Thi Oánh cũng không phải chỉ dính mỗi hắn, nàng cũng thích dính a nương, dính tiểu ca ca chưa được ba tuổi.

Tiểu Thi Oánh mặc dù thích khóc, nhưng không giống tiểu thế tử Mục vương phủ gào nát cả cổ họng, nàng khóc đến nỉ non, rất nhỏ rất nhẹ.

Không chỉ thích khóc, lại còn thêm khó chiều. Không ai ở bên nàng, nàng sẽ thút thít khóc, đói bụng hoặc đi tiểu cũng khóc đến rất nhỏ nhẹ.

Tiểu Thi Oánh ra tháng, Ông Cảnh Vũ ôm nàng, ngồi dựa vào gốc cây hạ trong sân phơi nắng, ánh nắng xuyên qua khe lá cành cây rơi xuống mặt đất, cũng rơi vào trên cơ thể mẫu nữ hai người.

Tạ Quyết ôm Lan ca nhi từ ngoài viện tiến đến, liền nhìn thấy hai người dưới tàng cây phơi nắng.

Khóe miệng có chút cong lên, lộ ra nụ cười nhẹ.

Đem Lan ca nhi để xuống, Lan ca nhi chạy trước, vui vẻ gọi: “ A nương ~ muội muội ~ ”

Ông Cảnh Vũ quay đầu nhìn về phía nhi tử, lo lắng nói: “ Chạy cẩn thận chút ”

Cũng may Lan ca nhi ba tuổi đã chạy rất vững, chỉ chốc lát liền chạy tới bên cạnh giường mỹ nhân, sau đó tháo giày bò lên làm ổ trong tay khác của Ông Cảnh Vũ.

Mặc dù giường mỹ nhân ba mẹ con đều có thể nằm, nhưng nàng sợ Lan ca nhi sẽ bị ngã, cho nên đưa tay đỡ hắn.

Lan ca nhi nhìn thấy muội muội ngủ say sưa, đưa đầu qua, “bẹp” một cái nên gương mặt trắng trẻo mũm mĩm của muội muội.

Tiểu Thi Oánh trong lúc ngủ say rất khó chiều, hình như cảm giác có người quấy rầy nàng ngủ, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, làu bàu một tiếng, cái đầu nhỏ giật giật, sau đó tiếp tục ngủ.

Trái tim của Ông Cảnh Vũ đều bị hai đưâ nhỏ này làm cho tan chảy.

Nàng cúi đầu xuống, thơm nên mặt Lan ca nhi một cái, sau đó mới thơm tiểu Thi Oánh.

Một lúc lâu sau Tạ Quyết mới chậm rãi đi tới, trên tay cầm chăn mỏng đắp lên người thê nhi, nói: “ Mặc dù có nắng, nhưng nàng vừa sang tháng chưa được bao lâu, vẫn chớ để bị cảm lạnh ”

Ông Cảnh Vũ nhẹ gật đầu, sau đó lôi kéo chăn mỏng đắp cho hai đứa nhỏ.

Hạ nhân chuyển ghế dài cùng bàn đến, Tạ Quyết mang theo sổ con, pha một bình trà.

Thê nhi nghỉ ngơi, Tạ Quyết thì ở dưới cây xem sổ con.

Một trận gió thổi tới mang theo hương hoa nhàn nhạt, vài chiếc lá khô rơi xuống, lá chậm rơi xuống từ trên cây, đáp xuống sổ con bên cạnh Tạ Quyết.

Tạ Quyết đem sổ con đã xem xong đóng lại, đang muốn lấy sổ khác, liền nhìn thấy lá cây.

Hắn gạt lá cây đi, cũng nhìn thấy phía trên chăn mỏng có lá rụng, hắn đưa tay đem lá cây lấy ra, sau đó nhìn thê nhi ba người, khóe miệng có chút cong lên, trong mắt cũng hiển lên ánh sáng nhu hòa.

Ánh mắt dừng trên khuôn mặt dịu dàng động lòng người của thê tử, không khỏi nghĩ tới năm đó ở Vân huyện, lúc đó vẫn chưa thành thân, có một lần hắn đi tìm nhạc phụ, ở trong hậu viện chính là thấy nàng như thế này, nằm tại giường mỹ nhân, tĩnh mịch thư thái tựa như một bức tranh.

Khi đó hắn không quấy rầy bất kì ai, chỉ yên lặng không một tiếng động lui ra ngoài, nhưng trong lòng lúc ấy lại nhiều thêm một tia cảm xúc mà hắn không phát hiện ra.

Bây giờ nghĩ lại, vẫn còn như mới ngày hôm qua.

Tạ Quyết cười cười, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem sổ con.

Xa xa nhìn lại, cảnh tượng bốn người dưới cây giống như tĩnh lặng, nhìn như một bức tranh nhan sắc nhu hòa bình thường, để cho người ta cảm thấy cuộc sống hình là phải như thế này, mặc dù tế thuỷ trường lưu*, bình bình đạm đạm, nhưng khiến người ta ấm áp thư thái.

(*Tế thuỷ lưu trường 细水流长: dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không phải kiểu chớp nhoáng, không cả thèm chóng chán, mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm).