Sáng sớm hôm sau, Tạ Quyết kêu người đi mời đại phu.
Nghe được hạ nhân nói đại phu đã đến, Ông Cảnh Vũ chưa kịp phản ứng lại, hỏi hắn: “ Cơ thể chàng không thoải mái sao? ”
Tạ Quyết nói với nàng: “ Nguyệt sự của nàng đã muộn nửa tháng rồi ”
Ông Cảnh Vũ nhìn Minh Nguyệt Phồn Tinh có chút ngạc nhiên, vội vàng nhe răng trừng mắt liếc hắn một cái.
Thu hồi ánh mắt về, tự mình âm thầm tính toán một chút.
Còn chưa nghĩ ra lạ ở đâu, Minh Nguyệt ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “ Nô tỳ cũng lạ, nguyệt sự tháng này của nương tử đáng lẽ phải có rồi, làm sao hiện tại vẫn còn chưa tới? Nô tỳ còn định hôm nay nhắc nhở nương tử một chút ”
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, có chút ngốc luôn.
Đúng nhỉ, nguyệt sự của nàng trễ đã lâu rồi.
Nàng đã thương lượng xong xuôi với Tạ Quyết, chờ Lan ca nhi lớn hơn chút nữa lại sinh con, cho nên lúc cùng phòng, bọn họ đều rất cẩn thận. Chỉ có đêm tuyết rơi đó, áo mưa không có, bọn họ mới phóng túng một buổi tối như vậy.
Chẳng lẽ phóng túng một lần, liền có tin vui?
Ông Cảnh Vũ mờ mịt nhìn về phía Tạ Quyết.
Tạ Quyết nói với nàng: “ Trước tiên để đại phu nhìn một chút ”
Dứt lời, ôm nàng ra khỏi phòng, cùng nàng đi đến thiên sảnh.
Đại phu chuẩn mạch, nói tháng vẫn chưa đủ, mạch đập mặc dù không quá rõ ràng, nhưng cũng có thể đoán được là có thai.
Nghe được có thai, Ông Cảnh Vũ vẫn luôn rất bình tĩnh, thẳng đến khi hạ nhân tiễn đại phu, nàng về phòng cùng Tạ Quyết, nàng buồn bực vung nắm đấm đánh hắn mấy lần.
“ Đều tại chàng, đã nói để hôm sau, nhưng chàng không đồng ý, chàng xem đi đều đã trúng chiêu rồi! ”
Tạ Quyết để nàng đánh, nhận lỗi: “ Là ta sai rồi ”
“ Tất nhiên là lỗi của chàng! ”. Nàng thở ra một hơi, quay người rót một chén trà để cho mình bình tĩnh một chút, buông xuống cốc, chống đỡ cái bàn: “ Cũng chỉ có thể sinh ”
Nói xong nàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới một chút.
Bình tĩnh lại, đáy lòng cũng dần nổi lên vui sướng.
Mặc dù bao dung với hài tử, thế nhưng khi nhìn về phía cha đứa bé lại trợn mắt.
Nàng nói thẳng vào vấn đề: “ Về sau nếu đứa nhỏ ra đời, cũng không thể thiên vị, Lan ca nhi vẫn còn nhỏ ”
Tạ Quyết thấy nàng bình tĩnh liền tiến lên, từ phía sau lưng ôm lấy nàng, đặt hai tay lên tay nàng, hòa nhã nói: “ Chỉ cần là con của nàng và ta, ta sẽ không bất công ”
Không chỉ bởi vì áy náy, cũng bởi vì là cốt nhục của hắn, lại càng là đứa nhỏ của nữ nhân hắn yêu.
*
Mấy tháng sau, đầu tiên là Thạch Lang cùng Minh Nguyệt đính hôn, sau đó việc hôn sự của a huynh cũng định xuống, chỉ chờ a cha a nương chạy đến Kim Đô.
Cha lập được công, cũng làm cho Vân huyện trong vòng hai năm dần dần giàu có, cho nên cũng thăng quan, thăng làm Thông phán Thương Châu.
Quãng đường từ Thương Châu đến Kim Đô ước chừng tầm bốn đến năm ngày, so với từ Man Châu đến Kim Đô mất khoảng hơn hai mươi ngày mà nói thì đã là rất gần rồi.
Về sau không cần một năm chỉ có thể gặp một lần, hiện tại gần như vậy, Thương Châu là cố đô, là đầu mối then chốt của Kim Đô, con đường đi lại đều rất an toàn, bây giờ một hai tháng cũng có thể gặp nhau một lần, cũng không phải chịu đựng sự nhớ thương mãnh liệt nữa.
Nhưng bởi vì lúc phụ thân thăng quan, Ông Cảnh Vũ lại đang mang thai, không thể đến đó, ngược lại là phụ thân đến hai lần, mẫu thân tới ba lần.
Lần này bọn họ đến Kim Đô lần nữa, là thay a huynh đi cầu thân.
Nói đến hôn sự của a huynh, cũng là duyên phận.
Đính hôn với nữ nhân họ Chu.
Chu gia cô nương ban đầu cũng đã mai mối, gia thế cùng dung mạo đều xuất chúng, lại còn là đích nữ của quan lớn, Ông Minh Tuyển có lẽ cảm thấy mình không xứng với đích nữ nhà người ta, liền loại bỏ bức tranh này.
Về sau mới biết được cô nương này bởi vì giữ đạo hiếu ba năm, vốn dĩ đã đính hôn nhưng người thân bệnh chết, cũng chỉ có thể lui lại, cho nên kéo dài tới năm mười chín tuổi mới nghị thân tiếp, cũng coi trọng nhân tài mới nổi là Ông Minh Tuyển.
Việc này xem như cho qua, nhưng phụ thân cô nương nhà người ta ngược lại nhìn trúng Ông Minh Tuyển.
Tuấn tú lịch sự, lại so với đám công tử thế gia ở Kim Đô nổi trội hơn nhiều. Dù không phải xuất thân từ Ông gia, nhưng có muội muội làm chủ mẫu hầu phủ, còn được hầu gia giúp đỡ một hai, đó chính là coi trọng.
Không chỉ có quan hệ thông gia với hầu gia, lại nói Ông gia bây giờ không ngừng lớn mạnh, nếu là hài tử ruột, sớm đã tranh đoạt nhau bể đầu, nào đến phiên nhà bọn họ?
Chu gia không biết là người ta cảm thấy mình không xứng với cô nương nhà mình, cũng không biết chuyện người ta đã gạt nhà mình sang một bên, cho nên cố ý sắp xếp để khuê nữ âm thầm gặp Ông Minh Tuyển.
Khuê nữ gặp qua người rồi, cũng đưa ra quyết định.
Chu gia liền để bà mối đi dò hỏi ý kiến.
Bà mối nào dám nói hầu phủ không nhìn trúng, cũng biết Chu gia cô nương tính tình tốt, cho nên lại lần nữa đi tới hầu phủ, mặc kệ như thế nào cũng để hai người gặp nhau một lần, nếu không hợp thì thôi.
Hai người gặp qua nhau một lần, có lẽ là có duyên, liền từ từ qua lại, dần dà có tư tâm.
Hôn sự a huynh đã định, ngay sau đó lại đem Minh Nguyệt gả ra ngoài.
Nói là gả đi, nhưng là theo Thạch Lang ở trong hầu phủ, ngày thường giúp đỡ Ông Cảnh Vũ quản lý một chút chuyện, Ông Cảnh Vũ tất nhiên cũng thưởng bạc tháng cho nàng cao hơn quản sự.
Vào tháng năm tháng sáu, Ông Cảnh Vũ đã mang thai hơn tám tháng.
Cũng vừa lúc với thời điểm ở đời trước, phu thê Mục vương làm tiệc trăm ngày cho hài tử.
Mục vương phủ giăng đèn kết hoa, trong phủ vui mừng hớn hở.
Ông Cảnh Vũ có thai, không tiện đi đến chỗ đông người, nên dẫn Lan ca nhi tới nơi ít người để ngồi.
Tạ Quyết nói chuyện cùng người khác, mắt lại luôn nhìn về phía đám đông,tìm kiếm thân ảnh thê nhi.
Thế tử Minh Quốc Công nói chuyện cùng hắn chú ý tới động thái của hắn, liền buồn cười: “ Quyết biểu đệ về phần ngươi thì sao? Ai không biết đều cho rằng ngươi là hầu gia lạnh lùng như băng, nhưng nếu biết tình hình thực tế, cũng biết ngươi dính người như thế nào ”
Kiêu Kỵ binh đóng quân ở ngoài thành, trở về Kim Đô đại khái cần hơn một canh giờ, Tạ Quyết cũng không ngại phiền, gần như mỗi ngày đều về phủ, căn bản không có ngoại lệ nào.
Hắn vừa lập công, lại được hoàng đế thiên sủng, đại thần trong triều muốn vạch tội hắn, cũng muốn nghĩ cách không chọc long nhan không vui.
Những ngày nghỉ, hắn đều ở bên cạnh thê tử.
Lâu dần, ai cũng đều biết Vĩnh Ninh hầu sủng thê cực kì, một ngày cũng không buông được thê tử.
Tạ Quyết rốt cục thấy được thê nhi đang ngồi ở mái hiên nơi ít người qua lại. Thấy nàng đang đút bánh ngọt cho Lan ca nhi, hắn thu hồi ánh mắt, cùng biểu huynh nói: “ Nàng hiện tại bụng lớn, tất nhiên muốn để ý chút ”
Lục gia trưởng tử nghe vậy cười một tiếng, chế nhạo nói: “ Ngươi thế này mà nói là để ý chút ít? Từ lúc xuống xe ngựa đến lúc vào trong phủ, nửa khắc còn không tới đâu, ngươi yên tâm không được à ”
Hai người đang nói chuyện, Mục vương đi tới, cười hỏi bọn hắn: “ Các ngươi làm sao còn chưa ngồi vào ghế? ”
Hai vãn bối hướng về phía Mục vương thi lễ, cùng nhau gọi: “ Biểu thúc ”
Mục vương khoát tay áo: “ Không cần đa lễ ”
Tạ Quyết ngẩng đầu nhìn về phía Mục vương, chỉ gặp hắn so với đời trước không khá hơn được bao nhiêu, đáy mắt có chút quầng đen, trên mặt ẩn ẩn hiện ra vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là bị nhi tử mập mạp giày vò.
Lục thế tử cũng không quá rõ, nhìn thấy dáng vẻ Mục vương tiều tụy, sửng sốt một chút: “ Biểu thúc đây là làm sao thế? ”
Mục vương nghe vậy, cười khổ lắc đầu, nói: “ Nhi tử bản vương hình như vô cùng thích cha hắn ”
Lục thế tử còn chưa kịp phản ứng, liền truyền đến tiếng hài tử khóc đến mười phần lợi hại.
Mục vương vừa nghe tiếng khóc này, sắc mặt hơi đổi một chút, nhưng lập tức lại sốt ruột nhìn về phía truyền ra tiếng khóc.
Chỉ thấy một phụ nhân vội vàng ôm hài tử đang khóc thét đi tới, hấp dẫn lực chú ý của mọi người ở trong viện.
Mục vương bước nhanh tới, từ trong tay phụ nhân đón lấy hài tử đang khóc nỉ non.
Chuyện thần kỳ xảy ra, hài tử kia vốn dĩ khóc cực to, vừa vào trong ngực Mục vương lập tức ngừng khóc.
Một bên, Lục thế tử trong nháy mắt hiểu lời vừa rồi của Mục vương.
Mục vương nhìn nhi tử trắng trắng mập mập trong ngực, âm thầm nói với mình, nhi tử là cốt nhục thân sinh, nhi tử là cốt nhục thân sinh.
Lại thấy tiểu tử mập mạp nhìn thấy hắn liền nín khóc rồi mỉm cười, tâm mềm đến rối tinh rối mù, lời oán giận cũng không còn nữa.
Mục vương vỗ nhẹ nhi tử đi trở lại, nhìn về phía hai chất tử, vẻ mặt bất đắc dĩ: “ Tiểu đệ đệ của các ngươi mặc kệ là trước khi ngủ. hay là sau khi ngủ dậy, đều chỉ nhận ta, nửa đêm sẽ tỉnh hai lần, ha ha. . . ”
Nói đến đây, dáng cười dần dần trở lên vặn vẹo.
Tạ Quyết nhìn về phía hài tử trong ngực hắn.
Đời trước, hắn ở trạng thái du hồn, cũng chưa từng gần gũi với hài tử nhỏ tuổi, sợ bọn hắn nhìn thấy cái không nên thấy, từ đó hù doạ đến bọn chúng, càng sợ bọn hắn thể chất yếu, sẽ đưa bệnh đến cho chúng.
Cho nên đối với đứa nhỏ của Mục vương này, hắn chỉ nhìn ở xa xa mấy lần, chỉ mơ hồ biết là một tiểu tử mập mạp, nhưng lại không biết dung mạo ra sao.
Quả thật có chút mập, so với lúc Lan ca nhi được ba tháng tuổi còn nặng hơn mấy cân, hai bên mặt đều là thịt, nhưng ngũ quan lại nhìn rất đẹp.
Con mắt vừa to vừa sáng, mũi thẳng cùng môi mỏng hồng hồng, nhìn liền biết là tiểu oa nhi có phúc khí.
Tiểu mập mạp đối với chung quanh đều rất hiếu kì, đặc biệt là Tạ Quyết xuất hiện ở trước mắt, tròng mắt nhanh như chớp chuyển động, cuối cùng dừng tại trên người Tạ Quyết, con mắt khẽ cong, nhếch miệng cười với Tạ Quyết.
Mục vương nói: “ Xem ra tên tiểu tử này rất thích ngươi ”
Đối mặt với hài tử, sắc mặt Tạ Quyết kiểu gì cũng sẽ ôn hòa hơn nhiều.
Lúc này, một tiếng giòn tan “cha” vang lên, mấy người đều thuận theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Lan ca nhi cách đó không xa buông tay nhũ mẫu ra, nện bước chân ngắn chạy về hướng Tạ Quyết.
Tiểu thế tử Vĩnh Ninh hầu phủ trắng trắng mập mập, hiện tại đã hai tuổi rưỡi, chạy đến nỗi cái mông nhỏ khẽ lắc, quả thực làm xao xuyến lòng người.
Chủ yếu nhất là nghe nói ngoan ngoãn vô cùng, Mục vương nghĩ đến điểm này, đột nhiên cảm thấy chua chua.
Đợi Lan ca nhi chạy tới, Tạ Quyết khom lưng đem hắn bế lên.
Thanh âm Lan ca nhi thanh thúy: “ Muốn nhìn tiểu biểu thúc ”
Nghe tiểu oa oa gọi một tiểu oa oa nhỏ tuổi hơn mình là tiểu biểu thúc, để cho người ta nghe đến phát cười, thấy thế nào cũng đều cảm thấy vô cùng có cảm giác vui vẻ.
Tạ Quyết ôm hắn đi thêm hai bước, để hắn có thể nhìn rõ tiểu mập mạp trong ngực Mục vương hơn.
Nhìn thấy hài tử nhỏ nhỏ mềm mềm, Lan ca nhi hỏi cha: “ Cha, a nương cũng sẽ sinh tiểu đệ đệ giống tiểu biểu thúc sao? ”
Tạ Quyết nghe nói như thế, âm thầm ở trong đầu thì thầm: Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ*.
(*Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ ).
Ngày ngày khóc rống, chỉ có cha mới có thể dỗ, hắn cho dù là người sắt cũng chịu không được.
Mục vương nghe xong lời này, coi như không biết mệt mỏi, vội vàng cười nói: “ Lan ca nhi thật là biết nói chuyện, nói không chừng a nương ngươi về sau thật sự sẽ sinh đệ đệ tính tình giống tiểu biểu thúc, cũng trắng trắng mập mập như này ”
Tạ Quyết nhăn mi, nói: “ Không chừng là muội muội ”
Mục vương ôm hài tử nhún vai một chút, không quan trọng mà nói: “ Là đệ đệ hay là muội muội cũng không quan trọng, chủ yếu tính tình nhất định phải giống Tuấn ca nhi nhà chúng ta, khéo hiểu lòng người như vậy ”
Cuối cùng bốn chữ khéo hiểu lòng người, hơi có chút nghiến răng nghiến lợi.
Tạ Quyết: . . .
Mục vương này hóa ra là muốn có người đồng bệnh tương liên giống hắn. . .
“ Không cần, Lan ca nhi nhà ta tính tình rất tốt, giống ca ca rất tốt ”
Mục vương lại nói: “ Hài tử tính tình nhiều vô cùng, ai nói chắc chắn về sau là kiểu gì, không chừng sẽ giống Tuấn ca nhi nhà chúng ta ”
Hai người lời nói đưa đẩy, không biết còn tưởng là tính tình tiểu thế tử vương phủ tốt biết bao nhiêu, nhưng biết đến đều hiểu được tiểu thế tử là cái đồ dính cha.
Hàm ý bên ngoài trong lời Mục vương cũng không thấy có ý tốt, tâm tư rất hư hỏng.