Y Nhi cô đầu có tiền đâu cho nên cô mới đi đến công ty của Quý Công để tìm sự giúp đỡ .Anh biết Miêu Ân và Châu Ly là bạn bè thân thiết với nhau cho nên cũng không dám cho hai người họ ở chung ,cho nên anh liền thuê cho Y Nhi một căn nhà khác ở gần trường học của cô luôn.
Cũng may là còn có chú ấy chứ nếu không cô cũng không biết như thế nào nữa .
Mấy ngày gần đây Y Nhi cũng không có đi học nữa ,cô định để cho mọi chuyện lắng xuống rồi cô mới đến trường trở lại .
_&&
Hai tháng trôi qua nhưng anh vẫn không tìm được cô ,dấu vết cũng không có. Một phần là Quý Công đã giúp Y Nhi che giấu cho nên Bắc Sở không thể tìm được .
Ngồi ở trong thư phòng Bắc Sở vô cùng khó chịu, phải nói là anh rất mệt mỏi khi không có Y Nhi ở bên cạnh .
Lát sau anh đi qua phòng ngủ của Y Nhi ,cả căn phòng vẫn còn nguyên .Từ lúc cô đi đến giờ thì anh vẫn chưa động vào một thứ gì cả ,mọi thứ nó vẫn còn y nguyên ...
Lúc này anh định mở tủ ra xem bên trong có những gì nhưng mà anh lại không mở được, hình như là cô ấy đã khóa lại rồi .Sau đó thì anh liền về phòng của mình lấy chìa khóa để mở nó ra ,anh chắc là bên trong đó có chứa một thứ gì đó rất là quan trọng..
3 phút sau thì anh cũng mở được, bên trong có một hồ sơ bệnh án và một ít thuốc bổ .Cô ấy bị bệnh ư?? .
Bắc Sở mở ra thì khiến cho anh không thể tin vào mắt mình nữa rồi, Y Nhi đã có thai, nhưng tại sao lại không nói cho anh biết chứ .Còn số thuốc này thì chắc là thuốc bổ rồi ..
Y Nhi ,cô ấy có thai rồi là con của anh. Nhưng mà bây giờ cô ấy đang ở đâu ,cô ấy sống có tốt hay không .
Ngày hôm đó có phải là vì Châu Ly đến gây chuyện cho nên cô ấy mới không nói cho mình biết không?? Đúng rồi, qua ngày hôm sau thì cô ấy bỏ đi .
Bắc Sở nhìn lên địa chỉ của bệnh viện sau đó thì anh lái xe đến đó ,đúng như anh dự đoán là cô ấy đến đây khám thai ,bác sĩ nói sắc mặt của cô ấy vui vẻ lắm và cũng không đề cập đến chuyện phá thai nữa.
Chắc có lẽ cô ấy sẽ không bỏ con đâu ,cho dù Y Nhi có hận anh thì cô ấy cũng sẽ không làm như vậy .
Tìm Y Nhi không được cho nên anh đành đi đến quán bar uống rượu và có cả Minh Ân nữa .Minh Ân sau khi nghe chuyện này thì có chút bất ngờ..
"Mày cho người tìm thế nào rồi"
" Vẫn không có tung tích gì cả ,giống như là có giúp cô ấy rồi .Có khi nào Y Nhi đi ra nước ngoài rồi không"
" Chắc không đâu ,ở đây con bé có quen biết ai đâu..."
" Có chứ ,Y Nhi có bạn bè mà "
Có khi nào là Hạo Nam hay không đây ,dù sao thì thằng nhóc đó cũng hay quấn quýt với Y Nhi lắm ,cho nên anh không thể không nghi ngờ được.
" Thôi uống đi "
" À mà dạo gần đây Quý Công nó bận quá đi ,tao có rủ đi nhậu mấy lần rồi mà nó không đi "
" Tao cũng không rành nữa "_ Bắc Sở khó chịu lên tiếng.
Bây giờ anh đâu còn tâm trạng mà để ý đến nó nữa chứ ,cái thân của anh mà anh lo còn không xong nữa chứ nói gì là người khác...
Hai tháng trôi qua rồi,bụng của Y Nhi chắc cũng đang lớn dần .Cô ấy mang thai như vậy rồi sao mà đi học được chứ .Vậy rồi cô ấy sinh sống bằng cái gì chứ, thẻ ngân hàng cũng không có lấy nữa. Càng nghĩ thì anh lại càng đau lòng hơn mà thôi .
Hai người uống đến khuya thì mới về nhà ,Bắc Sở mang bộ dạng say khướt rồi đi lên lầu...Anh ngồi đại trên sofa rồi ngã người ra sau ghế.
"Y Nhi ,em đang ở đâu vậy ,anh nhớ em lắm .."
Tại anh ,mọi chuyện là tại anh hết .Nếu không phải tại anh thì cô ấy cũng sẽ không chịu khổ như thế này .
Tại sao người chịu khổ không phải là anh mà phải là cô ấy chứ ,sao lúc nào thì Y Nhi cũng phải chịu đựng ..Bắc Sở ngồi đó cứ nói lầm bầm mãi không ngừng, đến rạng sáng thì anh mới chịu ngủ .
Khi mà mất đi rồi thì con người ta mới biết trân trọng là gì? Tại sao lúc ở bên nhau thì không biết trân trọng hạnh phúc mà mình đang có, và để rồi khi người ta đi rồi thì mới biết hối tiếc ....
Có lẽ tình yêu của anh không đủ lớn đề cho Y Nhi ở lại ,với lại cô ấy cũng không thể nào chấp nhận chung chồng với người đàn ông khác được nữa .Quá khứ đã mệt mỏi lắm rồi, cho nên hiện tại cô cũng chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người mà thôi.. Ngày ngày ở bên cạnh con của mình, cơm ngày ba bữa thì mọi thứ đã tuyệt vời lắm rồi .