Ngày hôm nay Y Nhi về nhà hơi muộn, chuyện là cô tan học rất sớm nhưng mà cô phải đến nhà hàng làm nhân viên phục vụ cho nên về nhà hơi trễ ..
Cô bước vào nhà thì thấy Bắc Sở đang ngồi ở phòng khách xem đá banh ,ở trên bàn có mấy lon bia nữa....a
" Thưa chú, cháu mới về"
"Sau giờ này mới về "
" Cháu đi làm cho nên mới về muộn .Xin phép cháu lên phòng trước "
Nói xong thì Y Nhi liền đi thẳng lên lầu bỏ ảnh ngồi đó một mình .Khi thấy cô thờ ơ như vậy thì anh càng bực mình hơn và uống hết số bia ở trên bàn .
Rõ ràng hôm nay anh về sớm muốn nói chuyện với cô mà cô lại xem anh như không khí vậy ,đúng thật là bực bội mà .
Bắc Sở ngồi đó chờ đến khuya thì mới lên lầu, anh đi vào phòng của Y Nhi thì thấy cô đang ngủ ở trên giường rồi sau đó leo lên giường nằm luôn .
Y Nhi ngủ mê man cho nên cô đâu biết có người đang ngủ trên giường của mình đâu ,nữa đêm cô xoay người qua rồi ôm gối ôm của mình. Nhưng không, cái gối ôm mà cô đang mặc định thì đó chính là Bắc Sở, người đàn ông bằng da bằng thịt .
Cho đến sáng hôm sau thức dậy thì cô mới tá hỏa ra mọi chuyện,vậy là đêm qua cô ôm anh ấy ngủ sao .. Nhưng mà tại sao anh ấy lại ở đây chứ..
" Chú...chú mau về phòng đi.."_ cô lay người anh nhưng anh vẫn không thức dậy mà vẫn cứ nằm lì ở đó .
Hết cách cô đành mặc kệ anh rồi nằm xuống giường mở điện thoại lên xem là có tin nhắn gì không,sáng nay cô không có tiết học cho nên cũng không có gấp gáp .Tầm 1 giờ chiều thì cô mới đi học cho nên cứ nằm bấm thoại vậy...
Mở điện thoại lên thì cũng chỉ có mấy tin nhắn rác mà thôi ,trong nhóm chát bạn bè thì cũng có mấy câu hỏi thăm tình hình học tập mà thôi ,cho nên cũng không có chuyện gì đáng lo lắng cả ....
Đến 8 giờ sáng thì Bắc Sở mới thức dậy ,chắc có lẽ đêm qua anh uống hơi nhiều choa nên mới thức trễ, đầu của anh vẫn còn đau ..Bắc Sở ngồi dựa vào thành giường rồi khẽ dàu ,anh thức dậy rồi vậy mà cô cũng không biết, người gì mà mê điện ảnh quá chừng .
"Cháu không đi học à '"
" Không có , chiều cháu mới có tiết ..À chú thức rồi thì mau về phòng đi ,sau này đừng có đi lộn phòng nữa "
Anh đi lộn phòng hồi nào chứ, thật ra là anh muốn ở cùng với cô mà .Vậy mà cũng không nhận ra ,đúng là chậm tiêu quá đi .
"Y Nhi cháu đừng đi làm nữa, tôi nuôi cháu "
" Không cần đâu ,chú cho tôi ở ,ăn uống ở đây thì tôi cũng thấy ngại lắm rồi ..Tôi không muốn tiêu tiền của chú đâu ,nếu không tôi sẽ nợ nần nhiều hơn nữa ""
"Y Nhi, tôi không có ý đó. Nếu tôi nói là tôi hối lỗi thì cháu có tha thứ cho tôi không "
"Chuyện này cũng không còn quan trọng nữa rồi,sau này chú cứ sống cuộc sống của chú đi và cũng đừng quan tâm đến tôi nữa. Bao năm qua tôi đã mệt rồi cho nên không muốn chơi đùa nữa ,những lời mà chú nói ra cũng là trêu đùa mà thôi, năm tháng qua tôi đã quá quen thuộc rổi .."
" Không có ,lần này là thật lòng ..Tôi thật sự không còn hận cháu nữa, hình như trong tim tôi đã có vị trí của cháu rồi "
"Cháu cũng yêu tôi mà ,đúng không ."_Bắc Sở vừa nói vừa ôm lấy cô nhưng rất nhanh chóng Y Nhi đã đẩy anh ra khỏi lòng mình.
Đột nhiên đối xử tốt với cô rồi thổ lộ như thế này khiến cho cô không thể tin vào mắt mình,hơn mười năm qua không có câu nào là thật và hôm nay cũng như vậy .
Người ta thường nói giang sơn dễ đổi bản tính thì khó dời chào nên cô không thể nào tin anh trong một câu nói tức thời được .
" Tôi không tin và cũng không muốn tin chú nữa ,chú nên sống đúng với bản chất của mình đi và cũng đừng sống sai với tính cách của mình, điều đó khiến cho bản thân khó chiu lắm "
"Y Nhi ! Tôi thật lòng với em mà ,em có thể cho tôi một cơ hội được không "
Giờ thì đổi cách xưng hô luôn rồi ,10 năm qua cô mới được anh gọi một cách thân mật như thế, đúng là chuyện này khó tin thật đấy .
"Xin chú đấy, chú đừng có diễn nữa, tôi mệt lắm rồi,chú muốn chơi đùa thì kiếm người khác đi chứ tôi không có rảnh ngồi đây mà nghe chú nói những câu ngôn tình này .."
"Y Nhi ... nhưng mà .."
Anh chưa kịp nói hết câu thì đã bị cô gạt tay ra rồi đi vào trong nhà vệ sinh .Cánh cửa đóng lại một cái rầm ,Y Nhi khóc cô khóc thật rồi ..Cô không biết những lời anh nói lúc nãy là thật hay là giả dối nữa. Nhưng mà làm sao cô có thể tin được chứ ,trong một thời gian ngắn thì Bắc Sở sẽ không dễ dàng gì mà thay đổi đâu .Chắc có lẽ vẫn còn lý do gì đó ,mà lý do là chắc có một chắc là anh lại muốn chơi đùa cô như mấy lần trước chứ gì ...
Những kế hoạch trả thù của anh thì cô đã rất quen rồi,có mấy cái kịch bản anh ấy cứ xào qua xào lại chắc anh ấy không chán nhỉ!! Đương nhiên là không chán rồi, điều mà làm cho anh ấy hạnh phúc nhất đó chính là thấy được giọt nước mắt của cô rơi và có cả sự thống khổ, tuyệt vọng nữa.
Khi cô đi ra ngoài thì không thấy anh đâu cả ,chắc có lẽ là đi đến công ty rồi. .Mệt quá, càng nghĩ thì cô lại càng mệt mỏi hơn ,hết chuyện này rồi đến chuyện khác khiến cho cô chết mất ,tâm lý cũng không được như người bình thường nữa.