Công ty Tiện Hữu Vĩnh Thành
Văn phòng chủ tịch
Lưu Trì Thành ngồi trên ghế trầm ngâm nhìn bức ảnh gia đình, hình này được chụp khi hắn tốt nghiệp đại học, lúc này Vân Đường chỉ mới là một thiếu nữ 16.
Hắn nhẹ nhàng đi chuyển những ngón tay chạm vào khung ảnh, nụ cười trên môi ba người rất đẹp, còn nụ cười của hắn lại trông gượng gạo.
Thời điểm này Lưu Trì Thành vẫn đang đắm chìm trong sự thù hận mà mình tin tưởng, hắn luôn mang bên ngoài khuôn mặt giả tạo để sống cùng kẻ thù.
Ký ức bên cạnh mọi người lần lượt ùa về, hắn nhớ những lần ba mẹ và Đường Đường cùng nhau tổ chức sinh nhật cho hắn, nhớ đến những bữa cơm quây quần bên nhau, nhớ về những lần ba mẹ lo lắng chăm sóc khi hắn ngã bệnh.
Nhớ tiếng gọi “anh Thành” của Vân Đường
Nhớ khuôn mặt vô tư ngây thơ của cô khi chủ động bắt chuyện với hắn.
Lưu Trì Thành bổng dưng rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống khung ảnh.
Sự ân hận hối tiếc giày xéo trái tim của hắn, cuộc đời của hắn vì một sự sai lầm mà hủy hoại tất cả. Chính tay hắn đã phá hủy nó, hắn phụ đi tình yêu thương của ba mẹ, hắn khiến tình yêu của Đường Đường dành cho hắn biến mất.
Lưu Trì Thành vẫn còn nhớ rõ cái ánh mắt hận thù lạnh lẽo của Đường Đường khi nhìn mình, Đường Đường của hắn bây giờ không yêu hắn nữa.
Đường Đường không bao giờ tha thứ cho hắn, Đường Đường hận hắn đến tận xương tủy, hắn đã đánh mất cô thật rồi ư?
Phải rồi
Khi hắn trơ mắt nhìn cô bị gót giày nghiền xuyên da thịt.
Lúc hắn nhẫn tâm dựng tai nạn gây ra cái chết của ba mẹ Lâm.
Khi hắn để mặc cô cho bọn côn đồ xử lý, giết hại
…
Tất cả tổn thương mà hắn làm với Đường Đường như thế bảo sao cô lại không hận?
Hắn chính là cầm mũi dao từng nhát từng nhát tàn phá trái tim của cô, cắt đứt đi tình yêu chân thành của cô dành cho hắn.
Bây giờ hắn hối hận thì được gì?
Lưu Trì Thành bất ngờ bật cười ôm lấy tấm ảnh vào trong lòng ngực đầu gục xuống, vừa khóc vừa cười khiến khuôn mặt hắn trở nên khó coi xấu xí.
…
19 giờ
Quán bar Ay7
Lâm Vân Đường và Phùng Ly Ly đi xuống từ xe của Kim, trước khi về nước cô đã hứa với cô bạn thân sẽ cùng nhau đi chơi, mà quán bar là một trong những địa điểm mà hai người đã chốt từ trước.
Thật ra Vân Đường không tính hôm nay sẽ đi, cô muốn ở lại bệnh viện chăm Hoàng Cẩn Đình, nhưng anh không đồng ý cô ở lại bệnh viện qua đêm với mình.
Lúc chiều Ly Ly tới thăm, chính anh đã đề xuất việc cô nên dành thời gian đi chơi cùng bạn bè, anh muốn cô bé của mình vui vẻ.
Kim nghe lời đại ca theo bảo vệ hai người, ba người cùng nhau bước vào.
Hôm nay hai cô gái của chúng ta rất xinh đẹp, Vân Đường mặc một chiếc váy đen ôm body ngắn ngang đùi, còn đặc biệt mang giày cao gót.
Ly Ly thì khá khiêm tốn, cô nàng mặt chiếc váy đen ngắn màu đen dịu dàng đơn giản.
Vương Minh Nhất đã đến từ trước, nhìn thấy hai người cậu ta liền vẫy tay gọi tên.
" Đường Đường! Ly Ly! "
Bà người đi tới bàn đã đặt trước rồi ngồi xuống, Ly Ly ngồi giữa hai người bạn, gặp lại bạn cùng lớp Nhất rất hoan hỉ dang tay ôm lấy Ly Ly.
" Lâu rồi mới gặp cậu "
" Mới hai tháng trước cậu còn đi dự buổi diễn của mình mà "
" Hai tháng cũng là lâu rồi đó, mà mới hai tháng cậu trông xinh hơn nữa rồi. "
" Tui vẫn vậy mà, à mà ông oder gì chưa? "
Nhất lắc đầu: " Đợi hai bà tới đó "
" Vậy chúng ta oder gì uống đi, anh Kim uống gì để em gọi luôn? "
Vân Đường quay sang hỏi Kim, Kim nhìn sau con mắt đang nhìn chằm chằm mình cũng không thoải mái, anh ta trước giờ không thích uống rượu, chỉ khi có những dịp cần thiết phải uống mới uống.
" Anh không uống rượu "
" Anh không uống rượu được thì uống nước ép nhé, anh uống loại nước ép nào? "
" Vậy cho anh ly ép táo! "
Không khí của quán bar này rất ổn, đúng như lời anh nói, nhạc được mở rất vừa vặn không quá to cũng không khiến người nghe ù tai, âm thanh phối hợp nghe rất hay.
Bốn người chỉ đến đây để thư giản uống rượu, chỗ ngồi của mấy người bọn cô là chỗ đầu tiên, ngồi ở đây có thể chiêm ngưỡng rõ nét các vũ công, DJ, chơi nhạc trên sân khấu.
Vân Đường cầm ly Monkey Shoulder trên tay lắc nhẹ ly làm viên đá động nhẹ, độ lạnh vừa ý cô đưa lên miệng hương thơm của rượu bây vào mũi.
Mùi hương thanh lịch sành điệu của mứt cam, ca cao và mạch nha, có cả mùi vani và một chút mùi hương của nhục đậu khấu, đinh hương và quế.
Cô nhấp môi uống vào một ngụm nhỏ, vị đầu tiên khi tiếp xúc đầu lưỡi của cô là vị ngọt ngào của mạch nha, tiếp sau đó là vị béo của kem và vị ngọt nhanh của trái cây. Đầu lưỡi cô có chút tê vì vị của lúa mạch nướng, cuối cùng hậu vị cô cảm nhận được vị cay the của gỗ sồi cay và bạc hà.
Hương vị rất hợp gu của cô, cô như thế mà uống tiếp liền mấy ngụm nữa.
Ly Ly nhìn dáng vẻ ngon miệng của cô cũng muốn thử.
" Mình cũng muốn uống thử ly của cậu "
" Uống thử sao nè cậu uống đi "
Ly Ly nhấp một chút hai mắt cô nàng tròn lên, hương vị ngọt ngào này rất ngon, Ly Ly gật gù liền oder ngay một ly giống vậy.
Ở một bàn phía sau, Lưu Trì Thành đang ngồi một mình buồn bã cầm chai rượu rót vào ly mà uống, một ly rồi sang ly thứ hai, ly thứ ba, chưa đầy mười phút hắn đã uống sạch hết một chai rượu.
Một chị gái xinh đẹp thả mình nhún nhảy theo bài nhạc DJ chơi, chỉ một cái chạm mắt cô ấy liền bị thu hút bởi ngoại hình sáng sủa của Lưu Trì Thành.
Cô gái dừng điệu nhảy lại, đi lại quầy bar oder một ly rượu, rồi đi đến bàn của Lưu Trì Thành, cô gái chủ động bắt chuyện với hắn ta.
" Tôi có thể mời anh một ly không? "
Nghe giọng nói của người phụ nữ Lưu Trì Thành ngẩn đầu nhìn một cái rồi thôi, hắn không đáp lời như cũ cầm chai rượu rót vào ly mà uống.
Người phụ nữ nhẹ cười thích thú, tự nhiên gọi phục vụ thêm một chai rượu cùng loại với chai của Lưu Trì Thành đang uống, cô ta ngồi xuống đối diện với hắn, chủ động đưa ly rượu của mình cụng nhẹ vào ly rượu của hắn.
" Tôi uống cùng anh "
Lưu Trì Thành nhìn cô gái lạ mặt trước mặt hắn vẫn không lên tiếng, hai người cứ thế cùng nhau uống rượu.
Một lát sau hắn đứng dậy không nói lời nào mà đi tìm nhà vệ sinh, hắn vô tình nhìn thấy đám người Vân Đường.
Tâm trí hắn mơ hồ khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, hắn như bắt được nổi nhớ những hắn đi đến kéo lấy tay Vân Đường ôm lấy cô.
Trong bàn chỉ còn có Vân Đường và Ly Ly, Phùng Ly Ly ngạc nhiên khi người đàn ông lạ ôm bạn mình, cô ấy đưa tay kéo Vân Đường thoát ra nhưng vô tình bị Lưu Trì Thành đẩy ngã.
Lâm Vân Đường lo lắng khi Ly Ly bị đẩy ngã, cô vùng vẫy tát cho hắn một bạt tai, nhưng Lưu Trì Thành khi có rượu sức lực như được tăng cường so với bình thường mạnh hơn.
" Lưu Trì Thành buông tôi ra! "
" Đường Đường! Đúng là em rồi, anh nhớ em lắm anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không, cho anh một cơ hội nhé, anh yêu em "
Vừa nói hắn còn dùng cái miệng đầy mùi rượu của mình muốn cưỡng hôn cô, cô cực lực phản kháng, không khách khí đá vào cái chân giữa của hắn, hắn đoán được ý định của cô nên đưa tay giữ chân của lại.
" Khốn nạn…buông tôi ra! "
Ly Ly bất ngờ hét lên: " Đường Đường cậu né đầu ra! ".
Vân Đường nghe tiếng của Ly Ly liền phản ứng lại nghiên đầu ra một bên, Phùng Ly Ly cầm chai nước hoa mà xịt vào mặt của hắn.
Hai mắt Lưu Trì Thành bị hương cây nồng của nước hoa làm cho mờ đi, hắn buông cô ra hai tay ôm lấy mặt mình.