Mới sáng sớm, mặt trời chỉ mới nhô lên Vân Đường đã thức dậy, cô đi vào bếp nấu bữa sáng cho cha mẹ và nấu thêm ít cháo thịt cho anh.
Cô cẩn thận bỏ đồ ăn sáng vào trong túi rồi chạy lên lầu thay đồ, khi cô chuẩn bị xong đi xuống nhà, Lâm Nam Hữu và bà Thục đã ngồi dưới phòng khách.
Cô chậm rãi đi vào bếp xách túi đi ra, từ hôm qua lúc cô về nhà ba mẹ đã đi ngủ rồi, lúc này đối diện với hai người cô cũng không biết nên nói gì nữa.
Lâm Vân Đường cứ đứng một chỗ suy nghĩ không nói gì, lúc này bà Thục cũng lên tiếng.
" Đó là đem cho chú…cho Hoàng Cẩn Đình à?"
Vân Đường ngẩn đầu nhìn mẹ, cô nhẹ nhàng gật đầu rồi đáp: " Dạ vâng! Là đem cho Đình "
Ông Hữu cầm ấm trà mà rót vào ly, trầm ngâm nhìn cô con gái, Vân Đường bị ánh mắt của ông làm cho bối rối.
" Ba mẹ cũng ăn sáng đi, con có nấu bữa sáng cho hai người rồi đó. "
" Gọi Đình thân thiết như vậy? "
" Con xin lỗi "
" Xin lỗi? Biết có lỗi vì sao lại cố chấp phạm? "
Cô nhất thời không nói nên lời nào, không gian bổng trở nên im ắng lạnh đi, hai cha con một người không chịu nói một người sắc mặt khó coi, bà Thục ở giữa cảm thấy ngột ngạt thay.
" Hai cha con ông thật là…thôi con muốn đi thì đi đi, còn cha con thì kệ ổng đi. "
Vân Đường được mẹ giải vậy cô liền bước nhanh rời đi, ông Hữu thì mang con tức đi lên lầu.
Lâm Vân Đường ra ngoài cổng, có một chiếc xe đã đợi sẵn, từ trong xe bước xuống một người đàn ông lạ mặt.
Vân Đường nhìn người đàn ông với tư thái đề phòng, cô nhẹ nhàng đưa tay nắm chặt túi đồ, mà trông người đàn ông trước mắt cô có chút quen, cô từng gặp người này rồi sao.
Chưa để cô suy nghĩ gì Kim đã lên tiếng:
" Chào cô, anh Đình bảo tôi tới đây đón cô "
Thấy cô có vẻ chưa tin lắm, Kim liền bấm số gọi ngay cho anh, sau khi nghe được giọng anh cô mới an tâm buôn lỏng tinh thần.
" Đường Đường đây là Kim cậu ấy là người của mình, em yên tâm mà để cậu ta chở nhé "
Nhìn hình ảnh của anh thông qua màn hình điện thoại, cô gật đầu sau đó theo Kim lên xe.
Xe đi chuyển nhanh chóng một lát đã đến bệnh viện, hai người cùng nhau đi vào.
Cô mở cửa phòng bước vào, trong phòng hiện tại có anh và Văn.
" Em đến rồi à, lại đây "
Thấy Đường Đường tới Văn biết ý liền kéo tay Kim rời đi.
" Sao lại kéo tôi? "
Kim không hiểu chuyện gì mà hỏi Văn, Trần Kinh Văn lắc đầu chê trách thằng đệ không hiểu phong tình giống bọn anh ta.
" Tôi không kéo cậu đi thì cậu tính làm con kỳ đà giữa anh Đình và Đường Đường à? Mà người như cậu sao hiểu mấy chuyện này, cậu mà hiểu sao giờ vẫn còn độc thân chứ. "
" Vậy anh có bạn gái rồi à? "
Câu hỏi tự nhiên của Kim chọc trúng nổi đau của Văn, anh ta cười nhe răng rồi trợn mắt với Kim.
" Anh Văn! "
Giọng nói của một cô gái vang lên, Văn nhìn về hướng phát ra âm thanh nhìn thấy người đến là Nguyễn Linh Lan, cô ấy đi tới chỗ hai người, nhìn Văn mà cười tươi.
" Sao em lại đến đây? "
" Em đến tìm anh á "
" Tìm anh? "
Văn ngạc nhiên lìa ánh mắt nhìn Kim, Kim cũng khó hiểu nhìn lại Văn.
" Sao em biết anh ở đây mà tìm? "
Nguyễn Linh Lan không đáp lời vội, cô ấy bất ngờ nắm tay Văn.
" Chúng ta nói chuyện một chút được không? "
Trần Kinh Văn khó xử không nói gì, Kim vỗ vai anh ta trao đổi ý qua ánh mắt.
" Vậy cậu ở đây canh một mình một lát nhé, anh đi một lát rồi về. "
Hai người Trần Kinh Văn và Nguyễn Linh Lan cùng nhau đi tới một chỗ hành lan vắng, ngồi xuống hàng ghế nhựa đủ màu sắc.
Linh Lan lúc này mới ngại ngùng buôn bàn tay của Hào ra, Trần Kinh Văn nhìn cô gái trước mắt anh lại nhớ đến chuyện hôm trước, vốn dĩ anh ta tính suy nghĩ một thời gian rồi sẽ gặp cô ấy nói rõ, nhưng không ngờ Linh Lan lại đến tìm anh ta trước.
" Anh…"
" Em…"
Hai người đều muốn nói ra lời trong lòng.
" Anh nói trước đi. "
" Vậy anh nói trước, ừm thì chuyện tối hôm đó anh đã suy nghĩ mấy ngày nay, anh là đàn ông việc anh làm anh sẽ chịu trách nhiệm. "
Lời chưa dứt thì Lan đã lên tiếng cắt ngang
" Chúng ta là người lớn mà đâu phải trẻ con, em không mong muốn nữa kìa của mình đến với mình vì trách nhiệm hay áy náy. "
" Không phải như thế, anh đối với em cũng có cảm giác, con người anh tuy không biết ăn nói ngọt ngào nhưng anh biết rỡ cảm xúc của mình. "
" Lan thật không giấu gì em lần đầu tiên chúng ta gặp nhau anh đã rung động với em rồi. Cho nên lần thứ hai gặp nhau, anh đã biết đó là duyên phận, đêm đó tuy anh uống nhiều rượu nhưng anh không hề say. "
" Cho nên anh đêm đó… "
" Ừm anh hoàn toàn tỉnh táo, anh biết rõ mình làm gì mình muốn gì, vì thế Lan em có thể cho anh cơ hội chứ? "
Linh Lan cúi mặt ngại ngùng, bấc giác hai bên má của cô ấy đỏ lên, Văn nhẹ nhàng nắm tay của cô ấy.
" Ừm "
Chỉ một cái gật đầu mà một chữ là câu trả lời của cô ấy, Kinh Văn vui mừng mà nở nụ cười rạng rỡ, hai bàn tay không còn e ngại mà nằm chặt tay người con gái hơn.
…
Căn biệt thự cổ điển cao tầng mang một vẻ đẹp mĩ lệ đứng sừng sững giữa mãnh đất rộng rãi, đây là mảnh đất nhà họ Bùi sinh sống hàng trăm năm nay.
Đi chuyển vào trong căn biệt thự, từ tầng trệt lên tầng thượng đâu đâu cũng đầy những người đàn ông thân hình vạm vỡ, tư thái bình tĩnh hiên ngang đứng thẳng người, từ ánh mắt không chút xê dịch của bọn họ, đủ khiến mọi người xung quanh điều im lặng mà làm việc.
Trên tầng thượng vừa vào phòng đã bị thu hút bởi mùi hương đặc trưng của nhan khói, mùi nhan khói này khác với mùi nhan khói bình thường.
Nó không chỉ thơm mà còn khiến người ta tịnh tâm, Bùi Hữu Sang lễ độ thắp nhan rồi quỳ xuống lạy rồi vái trước bàn thờ tổ tiên.
Chờ khi hắn ta bước ra, người hầu nữ liền chạy đến bên cô ấy hạ người hai tay dâng lên khăn lụa ướt, Bùi Hữu Sang nhẹ nhàng cầm lấy lau tay.
" Cậu hai người đã đến rồi "
Hắn ta không biểu hiện gì mà xoay người đi xuống lầu, từ cầu thang hắn ta nhìn xuống nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên chiếc ghế gỗ quý trăm năm của nhà hắn.
" Đến rồi à, bạn cũ! "
Người đàn ông không biểu hiện gì chỉ ứng dung uống ly trà nóng trên tay, hai người đàn ông ngồi đối diện trao đổi ánh mắt.
" Thất bại rồi? "
Bùi Hữu Sang lên tiếng, ánh mắt của người đàn ông đối diện bổng trở nên sắc bén.
" Tổn thất hai người cậu tính bồi thường như thế nào đây? "
Bùi Hữu Sang cử động ngón tay, quản gia nhận lệnh liền vỗ tay cho người mang ra.
Người đàn ông nhìn cái vali có chứa tiền, và súng, cả thuốc cấm, vẻ mặt hắn ta dịu đi.
" Cậu hai Bùi rất giữ lời hứa, phần bồi thường này tôi xin nhận vậy "