Sáng hôm sau thức dậy cả người cô đều đau nhức, cẳng tay cẳng chân như đều muốn rụng rời. Cô bước từng bước rất chậm vào nhà tắm, hai chân thậm chí còn đứng không vững, nơi hạ thân đau rát không thể đi đứng bình thường được
\- Linh, em xuống giường làm gì, sao không ngủ tiếp đi?
Vừa lúc chú vào thấy cô đang chật vật thì mau mải chạy lại đỡ cô. Linh thì oán trách nhìn chú, cô cũng chỉ biết ấm ức mà trách chú thôi chứ không dám mắng mỏ bởi vì chuyện đêm qua là cô tự nguyện mà
\- Đau muốn chết, muốn đi tắm rửa cho thoải mái...
\- Thế à, hôm qua em chỉ nằm hưởng thụ, anh mới phải vận động nhiều vậy mà lại mệt thế sao?
Chú dùng bản mặt cà trớn trêu chọc cô
\- Chú!
\- Thôi được rồi, anh pha nước tắm cho em nhé!
Nói rồi chú đỡ cô ngồi xuống ghế, chạy vào phòng tắm hì hục một lúc cuối cùng nhẹ nhàng bế cô đặt vào trong bồn tắm thơm mùi tinh dầu
\- Để anh tắm cho em!
\- Thôi chú ra ngoài đi cháu tự tắm cũng được...
Đẩy đi đẩy lại đến cuối cùng Linh vẫn ngoan ngoãn ngồi im để chú Nam tắm cho.
\[...\]
\- Hôm nay đi tiệc với anh không?
\- Thôi cháu không đi đâu, bạn chú toàn người già thì đi đến nhìn nhau à...?
Linh chê bai nói, cô nghĩ chú cũng lớn tuổi rồi thì chắc bạn chú cũng thế. Cô đang liên tưởng đến mấy ông chú bụng phệ, râu ria tùm lum cười ha hả. Chắc là chỉ có chú Nam may ra trẻ hoá nên mới đẹp trai như vậy...
\- Đi thôi nào, ở nhà nhiều không sợ thành bà già à?
\- Tiệc xong anh dẫn em đi chơi được không?
\- Nể tình chú cháu mới đi đấy nhá!
Vậy là hai người chuẩn bị để đi tiệc, bản thân cô từ trước đến nay chỉ biết ở nhà đi hoic với đi làm thêm chưa bao giờ biết tham gia tiệc tùng là thế nào
Linh cứ đứng suy tư trước tủ quần áo mãi, hết gật đầu lại lắc đầu chẳng nhẽ mặc áo sơ mi với quần bò?
\- Em xong chưa?
Thấy chú hỏi Linh ấp úng trả lời
\- Cháu...cháu mặc cái này nhé?
Nói rồi cô cầm một chiếc áo sơ mi kiểu cách và chân váy xòe màu đen ướm lên người, nói thật đây là hai món đồ mà cô coi như là đắt nhất trong đống quần áo của mình rồi đấy
Chú Nam nhìn cô với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh vậy, chẳng lẽ chú chê xấu? Bỗng chú cười phá lên rồi tự đánh vào đầu mình một cái.
\- Xin lỗi em anh vô tâm quá, ngày mai anh đưa em đi mua đồ nhé?
\- Còn bây giờ thì đi theo anh!
Nói xong chú dẫn Linh ra khỏi nhà, trên người cô vẫn còn nguyên bộ quần áo ngủ Doremon, đầu tóc còn chưa chải gì hết
\- Chú từ từ đã, để cháu mặc quần áo rồi đi...
\- Không cần đâu, anh đảm bảo em sẽ nổi bật nhất bữa tiệc hôm nay đấy!
Chú nói chắc nịch, không phải chú muốn dẫn cô đến bữa tiệc với bộ dạng này chứ? Được thôi, là chú tìm đường chết đấy nhé! đến lúc đó đừng trách cô không biết giữ mặt cho chú!
Đi khoảng mười phút hai người dừng lại trước một cửa tiệm lớn trong thành phố, chú dẫn cô trực tiếp lên phòng cao cấp của toà nhà
\- Jones, tôi muốn cậu làm cô ấy trở thành tâm điểm của buổi tiệc tối nay!
\- Woa... sao cậu lại mang đến cho tôi một người mẫu khó chỉnh thế này à?
Người đàn ông trẻ trung, khuôn mặt phơi phới hớn hở trò chuyện với chú rất thân thiết, ánh mắt sắc bén của anh ta trông có vẻ hờ hững nhưng luôn quan sát cô rất kĩ
\- Đừng vớ vẩn nữa, làm cho cô ấy nhanh lên! Tôi cho cậu mười lăm phút!
\- Này...cậu, cậu...
\- Thôi, cậu ra ngoài ngồi chờ chút đi!
Sau khi chú đi ra, trong phòng chỉ còn cô và người đàn ông này. Trên người anh ta tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc khiến cho cô chán ghét
\- Cô bé đừng nhìn tôi như thế, da mặt tôi mỏng lắm!
\- Cưng là gì của Nam thế?
Anh ta vừa trang điểm vừa mở miệng thăm dò cô, bàn tay thon dài cầm cọ lướt trên mặt cô một cách thuần thục, có thể thấy anh ta là một người thợ vô cùng có tâm khi làm việc, khác hẳn vẻ ngoài khó ưa kia
\- Chúng tôi... là bạn...
\- Haizz...em gái, câu này hình như bị lỗi kịch bản rồi, em có thể đổi câu trả lời khác không?
\- Từ trước đến nay Nam vốn có rất nhiều phụ nữ xung quanh nhưng người hắn đưa tới đây chỉ có mình cưng, mà ánh mắt khi cậu ta nhìn cưng rất khác với những người phụ nữ khác đấy!