Hôm sau Linh được suất viện về nhà, đáng lẽ là vẫn phải nằm thêm vài hôm nữa nhưng mà cô cứ khóc lóc ầm ĩ không muốn ở viện nữa nên chú Nam mới mềm lòng đồng ý với cô
\- Chú! cháu muốn uống nước cam!
\- Chú...cháu thèm ăn vịt rang muối quá!
\- Chú, mua giúp cháu hai cuộn băng vệ sinh với...
\- Loại có cánh mà mát mát ấy!
Chú bỗng dưng nhìn cô với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy
\- Em có tin em nói câu nữa là sẽ không có gì luôn không?
Linh thấy hơi sợ, nhưng mà ấm ức thì nhiều hơn, rõ ràng là chú đòi chăm sóc cô cơ mà, cô mới nhờ một tí thôi là lại bắt đầu hầm hè với cô rồi
Thấy cô không nói gì nữa, cái miệng chu lên tỏ vẻ đang giận dỗi, chú cũng không nỡ mắng cô nên chạy lại dỗ ngọt
\- Thôi, tôi xin lỗi!
Linh vẫn giả vờ như không quan tâm, cố nặn ra vài giọt nước mắt để hù chú. Chú Nam thấy cô khóc thì nhất thời tay chân luống cuống không biết làm gì, hết vỗ vỗ vai cô rồi lại nâng mặt cô lên mà lau nước mắt
\- Xin em đấy....ngoan đừng khóc nữa...được rồi, tôi sẽ chăm sóc em tử tế, không mắng em nữa đâu...
Cô vui vẻ trở mặt, quay qua hớn hở nói với chú
\- Chú hứa rồi đấy nhé, chú còn mắng nữa thì chú là cún đấy!
\- Rồi hứa...
Thế là chú Nam lại bị Linh sai vặt mà không hề than trách một lời nào nữa, cô thì cứ ngồi trên giường chỉ tay năm ngón còn chú đường đường là một thẩm phán cao cao tại thượng ấy vậy mà lại bị con nhóc như cô quay như chong chóng
\[...\]
Đến tối hai người ăn cơm vui vẻ, dĩ nhiên cũng là do chính tay chú nấu rồi. Không hiểu sao chú lại lân la hỏi đến việc muốn đến gặp mẹ cô
\- Sao chú nôn nóng thế?
\- Hai chúng ta qua lại lâu như vậy rồi, tôi không nóng mới lạ đấy!
Chú chống cằm chăm chú nhìn cô ăn bánh ngọt, Linh ăn một cách ngon lành, dạo này cô bị chú vỗ béo sắp thành con lợn đến nơi rồi!
\- Rồi, chủ nhật cháu nghỉ học thì chúng ta đến chỗ mẹ cháu được không?
Chú nghe được cô nói thì sung sướng như điên, hớn hở ra mặt, nhìn trông ghét không!
\- Ăn ngon không?
\- Ngon, chú cũng ăn đi!
Linh chỉ vào cái bánh cuối cùng trên bàn ý muốn chú cùng ăn nhưng mà chú Nam lại chẳng để ý gì nên cô nhanh tay cầm lấy bỏ hết vào miệng. Cũng tại bánh ngon quá mà chứ cô cũng đâu muốn ăn nhiều như vậy đâu?
Bất chợt chú nhào qua bàn đến trước mặt Linh, môi chú hôn xuống cái miệng nhỏ đang nhai bánh của cô
Đầu lưỡi chú liếm qua vành môi cô khiến cô quên đi cả phản kháng mà mở miệng đón nhận chú. Môi lưỡi dây dưa thật lâu chú mới buông ra để cho Linh hít thở
Lúc này mặt cô đỏ như tôm, tay còn vô thức sờ sờ vào đôi sưng đỏ của mình
\- Ngon lắm!
\- Ngon...ngon gì chứ?
Cô ngây thơ lắp bắp hỏi chú
\- Tất nhiên là bánh ngon rồi chứ em nghĩ là gì?
Cô lại bị chú chọc cho xấu hổ không biết chui vào đâu, mặc kệ chú Nam ngồi cười như điên ở đó cô chạy thẳng một mạch lên phòng
Vừa vào phòng là lao đầu đi tắm mà không cần biết gì hết, cuối cùng mới phát hiện ra là mình không mang quần áo vào. Khổ sở muốn chết! không biết phải làm gì cả, đến cuối cùng cô đánh bạo quấn tạm chiếc khăn tắm mà ra mặc quần áo
Linh nghĩ chắc chú vẫn còn đang rửa bát ở dưới nên cũng chưa lên ngay đâu, cô thầm thở phào. Một tay vừa tìm quần áo, một tay thì phải giữ lấy chiếc khăn bé này để cho khỏi tuột người mình
Chả biết cô làm sao mà cứ động đâu đổ đấy, làm cho cả núi quần áo rơi xuống đất. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, Linh liền nhanh chóng thu dọn lại bãi chiến trường, cô thề là sau này phải treo quần áo lên chứ không bao giờ chất đống như vậy nữa
Bất chợt Linh hét ầm lên, súyt chút nữa là đấm cho kẻ đằng sau một trận. Chẳng màng mình đang trần truồng mà lên giọng mắng chú đã hù mình
\- Chú sao không gõ cửa, làm giật cả mình!
\- Cửa đâu có khóa...
\- Không khoá thì....
Nói đến đây thì cô thấy nghẹn cả họng, rõ ràng là cô không chịu khoá cửa giờ lại còn trách ai chứ?
\- Em định dụ dỗ tôi đấy à?
\- Ai thèm chứ...
\- Aaaaaaaaa!!!!
Cô lập tức giẫy khỏi vòng tay của chú, nhảy sang một bên tránh đi ánh mắt rực lửa của chú đang nhìn chằm vào thân thể cô. Vơ vội chiếc khăn khi lấy quấn tạm vào người, che được chỗ nào thì che. Nhìn bộ dạng của cô hết sức chật vật, cứ y như con mồi nhỏ đang sợ hãi
\- Chú đừng nhìn nữa!
\- Tôi thích nhìn đấy, đẹp thế kia cơ mà!