Gần đây Nguyên Dã bận đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi nhưng dù vậy, Nguyên Đạc vẫn chưa ra viện, Nguyên Dã vừa mới hoàn thành bảo vệ tốt nghiệp xong thì lập tức được bổ nhiệm tạm thời tiếp quản tập đoàn.
Thực ra Nguyên Dã không hứng thú lắm với việc kế thừa tập đoàn Nguyên Tự, nhưng gia đình lại không đông người, nếu ông cụ xảy ra chuyện gì, anh không thể để mặc một đống việc lớn như vậy.
Khi Nguyên Dã nhận ra Minh Yểu đang tránh mặt mình thì đã là gần nửa tuần trôi qua.
Ban đầu, anh nghĩ đó chỉ là trùng hợp, nhưng cô gái nhỏ không chỉ lạnh nhạt trên mạng, mà dù ở chung một nhà cũng không dễ gặp được cô. Nhớ đến chuyện mà Tiết Linh Tử đã nhắc gần đây, anh cảm thấy phỏng đoán của mình rất hợp lý.
Sau khi kết thúc kỳ thi đại học Minh Yểu không còn ràng buộc, mỗi ngày ngủ đến chiều cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng Nguyên Dã thì không thể, sáng anh thức dậy Minh Yểu vẫn đang “ngủ”, tối về thì cô gần như cũng đã “ngủ” rồi.
Anh có thể làm gì đây?
Anh làm sao có thể đánh thức một Minh Yểu đang giả vờ ngủ được chứ.
Nguyên Dã nghĩ, anh không thể tiếp tục như vậy được nữa. Gần đây sự hiện diện của anh quá ít, cần phải nghĩ cách để Minh Yểu đối diện với anh.
“Cậu út, sao hôm nay cậu lại có thời gian đến đón con vậy?” Lục Tinh Nguyên nhìn thấy Nguyên Dã đột nhiên xuất hiện ở cổng trường trung học số ba, không che giấu nổi sự ngạc nhiên.
Nguyên Dã vừa từ bệnh viện về. Anh mặc áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản, chất liệu cứng cáp làm nổi bật thân hình cao ráo, thanh thoát của anh.
Bờ vai rộng, eo thon, tỉ lệ chân so với cơ thể rất ưu tú.
Ánh nắng màu mật nhẹ nhàng hôn lên gò má anh, ánh mắt sâu thẳm, đường nét từ sống mũi đến cằm gần như hoàn hảo.
Lúc này, anh dựa vào cửa xe, buồn chán chơi đùa với chiếc bật lửa bạc trong tay, phong thái rất tuyệt vời. Đa số mọi người đều nhìn mặt, dung mạo của Nguyên Dã cũng không có gì để chê trong mắt Lục Tinh Nguyên.
Trên đường có nhiều cô gái nhìn anh, một số người can đảm hơn còn phấn khích nói chuyện với bạn bè về anh chàng đẹp trai này.
Nguyên Dã đã quen với những ánh nhìn như vậy, dù họ nhận ra anh, anh cũng không có biểu cảm gì rõ rệt.
“Cậu út của Lục Tinh Nguyên đẹp quá, Tiểu Vũ, cậu có số liên lạc của anh ấy không?”
“Chắc anh trai mình có.” Cao Linh Vũ nghe vậy đánh giá cô ta một lượt, “Nhưng cậu ấy, chắc không có cơ hội đâu.”
“Cậu muốn làm mình tức chết rồi thừa kế ly sữa vani của mình đúng không?”
…
Lục Tinh Nguyên đang chờ câu trả lời của Nguyên Dã, không để ý đến những người xung quanh.
Từ khi Minh Yểu tốt nghiệp, cậu không được hưởng dịch vụ đưa đón của cậu út nữa. May mà cậu đã nghĩ thông, dù sao với tính cách của chị cậu, việc Nguyên Dã có thể theo đuổi được người hay không cũng chưa chắc.
Giờ người sốt ruột không phải là mình nữa rồi, không thì sao cậu út lại đến tìm đứa cháu này chứ?
Lục Tinh Nguyên nghĩ mình đã sáng mắt nhìn ra vấn đề.
“Tối nay muốn ăn gì?” Nguyên Dã cất chiếc bật lửa vào túi.
Anh mở cửa ghế phụ, nghiêng đầu nhìn Lục Tinh Nguyên.
“Muốn ăn món chay ở Lan Quán.” Mắt Lục Tinh Nguyên sáng lên, không chút khách sáo với Nguyên Dã.
Món chay ở Lan Quán rất nổi tiếng, đặc biệt là các món liên quan đến hoa. Chính vì danh tiếng đó, mỗi ngày chỉ mở cửa cho sáu bàn khách, bàn đặt trước đã kín chỗ đến giữa mùa thu.
Tháng sáu ở Hải Thành nóng bức, là người thích ăn thịt như Lục Tinh Nguyên cũng mất cảm giác thèm ăn.
Cậu ấy ít khi đến Lan Quán, tổng cộng chỉ ăn một lần nhưng cũng đã đủ để khiến cậu ấy nhớ mãi.
“Được.” Nguyên Dã nheo mắt đầy gian xảo, “Nhưng phải gọi cả chị của cháu nữa.”
“…” Không phải cậu đang chờ mỗi điều này sao?
Lục Tinh Nguyên thầm nghĩ rồi bước vào xe, lấy điện thoại ra ngoan ngoãn nhắn tin cho Minh Yểu.
[Lục Tinh Nguyên: Chị có đang ở nhà không?]
Cậu ấy nghĩ rằng cậu út tâm cơ như vậy chắc là sợ bị Minh Yểu từ chối, nên không nói trước là sẽ đi Lan Quán.
[Minh Yểu: Đang ở nhà]
[Lục Tinh Nguyên: Dạo này ăn ở nhà hơi chán, chúng ta ra ngoài ăn tối đi?]
[Lục Tinh Nguyên: Gì cũng không giỏi, ăn uống là số một.jpg]
Minh Yểu không nhận được lời hỏi thăm từ Nguyên Dã, đối với đề nghị của Lục Tinh Nguyên tất nhiên không do dự mà đồng ý.
Thế là Lục Tinh Nguyên cầm thành quả chiến thắng khoe khoang trước mặt Nguyên Dã.
“Xong rồi!” Lục Tinh Nguyên vẫy vẫy điện thoại, khuôn mặt tươi cười làm Nguyên Dã không vui, nhưng anh vẫn phải nhờ cậy vào Lục Tinh Nguyên, tạm thời không thể lật mặt được.
Nguyên Dã thấy rất bực bội.
–
Hai mươi phút sau, xe đến Cộng Giang Viên.
“Hay cậu đừng vào.” Lục Tinh Nguyên tháo dây an toàn ra nhìn Nguyên Dã, “Kẻo chị nhìn thấy cậu lại tìm lý do không đi.”
Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Lục Tinh Nguyên cũng mơ hồ đoán được Minh Yểu cố tình tránh mặt Nguyên Dã.
Bởi vì “ăn của người ta thì phải nói nhẹ nhàng,” cậu không ngại giúp đỡ anh trong những việc như thế này, vì cậu cũng tin chắc Minh Yểu sẽ không làm khó cậu chỉ vì một bữa ăn.
Nguyên – bị bắt ở lại trong xe – Dã lại càng cảm thấy khó chịu.
Cháu trai của anh thực sự không hiểu gì về việc nhìn thấu nhưng không nói ra.
Nguyên Dã sửa lại tóc trước gương, hy vọng khuôn mặt này có thể mang lại may mắn cho anh. Lần đầu tiên Nguyên Dã – một người chưa bao giờ quan tâm đến vẻ bề ngoài lại cảm thấy lo lắng đến vậy.
Năm phút ngắn ngủi như một thế kỷ dài đằng đẵng. Chỉ khi thấy Lục Tinh Nguyên đẩy cửa ra, Minh Yểu đi chậm hơn một bước, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chị, chị và chị Linh Tử định đi đâu chơi vậy?” Lục Tinh Nguyên chớp mắt với Nguyên Dã, giả vờ lơ đãng hỏi.
“Chưa quyết định…” Minh Yểu vừa ra cửa đã thấy xe của Nguyên Dã đỗ trong sân.
Cô hơi khựng lại, không tự nhiên hỏi: “Cậu út em… cũng đi ăn cùng chúng ta sao?”
“Đúng vậy.” Lục Tinh Nguyên cười tươi gật đầu, kéo Minh Yểu đi đến chỗ chiếc xe.
Lục Tinh Nguyên chắc mẻm cậu út nhờ mình giúp thật đúng đồng tiền bát gạo mà.
Lần sau phải đòi hỏi thêm gì đó mới được.
À cũng không được. Cậu không thể bị cậu út mua chuộc dễ dàng như vậy, phải hỏi ý kiến chị trước đã.
Trong lúc Lục Tinh Nguyên đang suy nghĩ, Minh Yểu đã được Nguyên Dã mời lên ngồi ghế sau xe.
Nguyên Dã tất nhiên muốn cô ngồi ở ghế phụ nhưng lại không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ cô nơm nớp lo sợ.
Chắc là kiếp trước anh nợ Minh Yểu gì đó rồi cho nên kiếp này chỉ có thể để cô muốn làm gì thì làm.
Dĩ nhiên Minh Yểu không đọc được suy nghĩ của hai cậu cháu này. Nếu biết, dù cô phải nhảy xuống xe cũng không muốn ở cùng không gian với họ đâu.
“Chị.” Lục Tinh Nguyên ngồi bên cạnh Minh Yểu, hỏi ngay trước mặt Nguyên Dã: “Chị còn liên lạc với anh Trình không? Anh ấy và Tôn Diệu Nhân không còn qua lại nữa, em thấy anh ấy đáng tin hơn Lương Tư Duyên đấy.”
“Thi xong cũng có nói chuyện.” Minh Yểu trả lời mơ hồ.
Thực ra dù là Trình Tỉ hay Lương Tư Duyên, với cô cũng không có gì khác biệt. Nhưng cô để ý đến ánh mắt của Nguyên Dã nhìn mình, nên không muốn giải thích thêm.
Quả nhiên, sắc mặt của Nguyên Dã trầm xuống.
“Anh Trình rất tốt, mấy ngày trước còn rủ em đi chơi bóng rổ.” Lục Tinh Nguyên nhân lúc Minh Yểu không chú ý, nháy mắt với Nguyên Dã.
“…” Bây giờ bóp chết thằng cháu thì còn kịp không
Nguyên Dã nhìn chằm chằm đèn đỏ phía trước, khuôn mặt trẻ trung dưới ánh hoàng hôn cũng không thấy ấm áp.
“Ừm.” Minh Yểu ậm ừ đáp, không muốn nói thêm gì nữa.
Tuy nhiên thái độ này trong mắt Nguyên Dã lại trở thành sự ngầm thừa nhận.
Anh thua kém Trình Tỉ ở chỗ nào? Hay nói cách khác, Trình Tỉ có thể so với anh sao?
Nguyên Dã thấy mình bị tổn thương nặng nề, đến Lan Quán cũng tỏ vẻ “người lạ đừng lại gần”. Người của Lan Quán đều không dám chạm vào tâm trạng của cậu chủ, chỉ có thể chăm sóc kỹ càng.
Họ ở trong phòng tốt nhất của Lan Quán, những mỹ nhân mặc Hán phục mang theo các món ăn, chỉ riêng cảnh này đã đủ đẹp mắt.
Lộ Túy không biết nghe được tin tức từ đâu, không sợ chết dẫn theo Cáo Lãng đến, nói rằng khó khăn lắm mới gặp được Nguyên Dã nên phải bám theo để được ăn bữa chay.
“Anh Tiểu Lộ, anh Cáo Lãng.” Lục Tinh Nguyên đã bị ép đổi cách xưng hô, rất tự nhiên chào hỏi họ.
Minh Yểu từng gặp Cố Mân Hựu vài lần, nhưng đối với Cáo Lãng lại có chút tò mò.
Cáo Lãng là loại người được cho là vừa xấu vừa đẹp. Mắt một mí, các ngũ quan kết hợp lại không đẹp, nhưng càng nhìn càng có nét.
Anh ta cười rất vô lại, toàn thân toát ra khí chất của một kẻ phản diện.
“Đây là chị của em đúng không?” Cáo Lãng đã được chỉ dẫn, biết Minh Yểu quan trọng, khó khăn lắm mới có cơ hội này nên phải tâng bốc một chút, “So với em thì đẹp hơn nhiều.”
Lục Tinh Nguyên cũng không cảm thấy tức giận.
“Đúng vậy.” Cậu ấy nghe Cáo Lãng khen Minh Yểu còn vui hơn khen mình, “Chị em còn đẹp hơn mấy minh tinh.”
“Minh tinh sao có thể so với chị em được, chị em để mặt mộc cũng có thể đánh bại họ.” Cáo Lãng nhướn mày, hai người tạo thành một nhóm tán dương đơn giản.
“Đúng vậy, có dịp phải mời mấy bạn gái của Cố Mân Hựu đến đây tẩy trang tại chỗ, so sánh thì sẽ rõ ràng hơn.” Lộ Túy cũng tham gia, khen Minh Yểu không ngớt lời.
Minh Yểu ngượng ngùng, khuôn mặt trắng trẻo như được nhuộm màu son.
Cô xấu hổ đến mức không dám nhìn Nguyên Dã.
Trên bàn tiệc bày đầy các món ăn tinh tế, nhưng Nguyên Dã hầu như không động đũa. Cúc áo sơ mi trắng của anh được mở ba cái, lộ ra xương quai xanh mờ mờ. Tay áo cũng kéo lên đến khuỷu tay, nhìn kỹ thì cả hai bên đều đối xứng.
Tối nay Nguyên Dã trông cực kỳ yên tĩnh, đôi mắt phượng cụp xuống không biết giấu bao nhiêu tâm sự.
Thanh lịch, lạnh lùng nhưng quý phái. Dù là vẻ mặt uể oải cũng rất cuốn hút.
Minh Yểu bỗng cảm thấy mình như kẻ chơi đùa tình cảm, không dám nhìn anh lâu hơn.
Trong lúc đi vệ sinh, vừa ra ngoài cô đã bị Nguyên Dã chặn lại ở hành lang.
Linh Quân Các là phòng tổng thống, nhà vệ sinh ở vị trí cuối cùng, không lo lắng sẽ bị ba người kia bắt gặp. Huống chi họ đều hiểu ý, sao có thể không biết điều mà tới đây phá hoại.
“Em tránh mặt anh?” Nguyên Dã giữ Minh Yểu giữa anh và bức tường, bàn tay vừa vặn giữ cằm cô.
Minh Yểu bị ép dựa sát tường, không khỏi hoảng hốt. Cô dựa vào bức tường lạnh, bên tai đầy hơi thở ấm áp của anh, cảm giác tê dại dường như lan tỏa khắp cơ thể.
Thịch thịch thịch.
Minh Yểu nhận ra nhịp tim của mình, cố gắng giữ bình tĩnh, “Không… không tránh.”
Đáng tiếc, hàng mi run rẩy của cô đã bán đứng cô.
“Hmm?” Nguyên Dã kéo dài âm cuối, cố ý thở ra một hơi, “Còn học được nói dối nữa sao?”
Phía sau anh là bức tranh đêm trăng của một danh gia, nhưng ánh sáng trong mắt anh còn rực rỡ hơn.
Minh Yểu ngước mắt lên nhìn vào mắt Nguyên Dã, không tự chủ được khẽ mím môi.
“Đừng nhìn anh như vậy.” Cô chưa kịp mở miệng đã bị Nguyên Dã che mắt.
Mất đi thị giác, tim Minh Yểu đập nhanh hơn. Nhưng anh lại cố tình gây khó dễ, mãi lâu sau mới nghe thấy anh nói: “Em cứ tránh đi, nhưng nếu bị anh bắt gặp.”
Nguyên Dã không nói tiếp, vì những lời còn lại đã rơi vào miệng cô.
Mút môi, cuốn lấy lưỡi, môi lưỡi giao hòa.
Anh dùng hành động thay thế cho tất cả.
Tác giả có lời muốn nói: Anh bắt lấy em, nếu anh bắt được em, em sẽ phải xxx Nguyên Dã:? Tôi là loại người như vậy sao? Minh Yểu: ……