Ba giờ sáng, toàn bộ khu Cộng Giang Viên chìm trong bóng đêm.
Ánh trăng không thể xuyên qua rèm cửa, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một chiếc đèn đứng màu ấm, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều.
Nguyên Dã tỉnh dậy từ rất sớm.
Đôi mắt phượng sâu thẳm của anh như một tấm lưới tinh tế muốn bắt giữ người trong tầm mắt của mình, nếu ánh mắt có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, cô tin đó đang nói thích.
Hàng mi Minh Yểu khẽ run rẩy, không dám nhìn thẳng vào Nguyên Dã.
Đôi môi của anh lại mềm mại hơn con người anh rất nhiều, mở ra đóng lại đều mang hương vị dịu dàng.
Nhưng anh hỏi cô tại sao lại chạy vào giấc mơ của anh…
Nếu Minh Yểu vẫn không nghe ra ý của Nguyên Dã thì bộ truyện tranh thiếu nữ của cô không cần tiếp tục vẽ nữa.
“Anh…” Cô đưa tay chặn trước ngực Nguyên Dã, cuối cùng vẫn không nói gì, đẩy anh ra rồi chạy đi không ngoảnh đầu lại.
Cô còn không nhớ mình đến để uống nước.
Nguyên Dã nhìn bóng dáng Minh Yểu vội vàng chạy đi, đôi môi mỏng cong lên. Anh nâng tay chạm vào môi như thể vẫn có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào của cô.
Nghĩ anh đang mơ ư? Sự thật chắc chỉ mình anh biết.
Tóm lại đêm nay, Nguyên Dã hiếm khi có một giấc ngủ yên ổn như vậy, bởi vì khi nhắm mắt anh lại trở về với “giấc mơ”.
Không liên quan tốt xấu, chỉ cần có cô thì đều là giấc mơ đẹp.
Người trong cuộc khác – Minh Yểu thì hoàn toàn trái ngược với Nguyên Dã.
Cô rất muốn tự an ủi mình rằng Nguyên Dã đã nhầm lẫn cô với người khác, nhưng cô cũng hiểu rõ rằng, Nguyên Dã chắc hẳn đã lên kế hoạch từ lâu.
Nếu đó thực sự là giấc mơ thì tốt biết mấy…
Minh Yểu đã cảm thấy tình trạng hiện tại của họ rất kỳ diệu từ lâu rồi.
Theo mối quan hệ giữa cô và Nguyên Dã, có thể sống chung dưới một mái nhà một cách hòa thuận đầy thân ái thế này là điều không ngờ tới. Nếu thật sự là Nguyên Dã thích cô, mọi chuyện sẽ trở nên sáng tỏ.
Mặc dù cô không muốn tin vào sự thật này chút nào.
Cô không hiểu tại sao Nguyên Dã lại thích cô, nhưng đó không phải là vấn đề cô có thể rõ ràng.
Minh Yểu lăn qua lộn lại trên giường, nhắm mắt lại là thấy đôi mắt hẹp dài và quyến rũ của Nguyên Dã, trăn trở hơn một giờ đồng hồ mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Mà so với việc không thể ngủ được, cô càng không muốn thức dậy để đối mặt với Nguyên Dã hơn. Minh Yểu vẫn còn hiểu khá rõ về Nguyên Dã, sau chuyện này, người đó sẽ càng không kiêng dè hơn xưa nhiều.
Mang theo suy nghĩ đó, cô quyết định tránh được lúc nào hay lúc đó.
–
“Cốc! Cốc!” Tiếng gõ cửa phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng ngủ.
Minh Yểu mở mắt, nhưng không có ý định vội vã dậy mở cửa.
Thời gian đã không còn sớm, hôm nay Lục Tinh Nguyên phải đi học, chắc chắn không phải cậu ấy đến đánh thức cô. Vì vậy người vừa gõ cửa kia ngoài Nguyên Dã ra, cô không nghĩ được ra ai khác.
Anh đến tìm cô sớm như vậy làm gì?
Minh Yểu đang có tâm trạng bực bội, dứt khoát kéo chăn trùm lên đầu luôn. Cô nín thở khoảng mười phút thì bên ngoài không còn động tĩnh nữa.
Minh Yểu thở phào nhẹ nhõm rồi lật chăn ngồi dậy. Sau khi rửa mặt và thay đồ, cô mới bước ra cửa, cẩn thận xoay tay nắm cửa.
Bên ngoài không có ai.
Minh Yểu thở phào một hơi, nhưng khi quay đầu lại thấy một mảnh giấy dán trên cửa. Giấy dán hình trái tim màu hồng nhạt, trên đó là một dòng chữ rồng bay phượng múa:
Chìm đắm trong giấc mơ mà em mang đến. Nguyên Dã đã từng giúp Minh Yểu làm bài tập, cô nhận ra chữ viết của anh.
Đâu chỉ là giấc mơ mà cô mang đến đâu mà còn là nụ hôn đầu của cô!
Minh Yểu biết dự đoán của mình phần lớn là đã đúng. Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên giấy, như muốn xuyên qua nó để nhìn thấy Nguyên Dã.
Hai phút sau, Minh Yểu không thể làm gì khác hơn ngoài chuyện lấy giấy dán xuống. Ban đầu định vo tròn ném đi, không biết thế nào lại bất giác kẹp vào cuốn sổ nhật ký.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Minh Yểu trở thành người vô công rỗi nghề chính hiệu.
Tiết Linh Tử hẹn cô ra ngoài mua sắm, một mình cô ở nhà cũng chẳng làm nên trò trống gì, thoa kem chống nắng xong rồi xuống lầu.
Bữa sáng là Nguyên Dã chuẩn bị sẵn, cô muốn giả vờ không nhìn thấy nhưng lại không nỡ lãng phí đồ ăn. Dù sao cô cũng không phải lần đầu ăn đồ anh nấu, không cần thiết phải giả bộ trước mặt anh.
Cuối cùng Minh Yểu múc một bát cháo ngọt, mang tâm trạng nặng nề ăn hết.
Lượng khách trong trung tâm thương mại vào ngày làm việc ít hơn một chút. Cặp bạn thân mười bảy, mười tám tuổi mặc váy đôi trở thành một phong cảnh đẹp nhất lúc này.
Minh Yểu mặc một chiếc váy trắng dài hai dây, lộ ra cánh tay mảnh mai và một đoạn chân trắng nõn. Cô không trang điểm chút nào, khuôn mặt trắng ngần gần như trong suốt dưới ánh đèn đẹp đến không thể tin được.
Tiết Linh Tử mặc váy trắng ngắn, gấu váy không đến đầu gối, tự tin khoe đôi chân dài thẳng tắp.
Tuy không xinh đẹp bằng Minh Yểu nhưng cũng rất linh động và đáng yêu.
“Nghe nói Trình Tỉ và Tôn Diệu Nhân đã hủy hôn ước, Tôn Diệu Nhân tức đến mức không chịu được, luôn nghĩ cách níu kéo Trình Tỉ.” Tiết Linh Tử nghĩ đến tin tức vừa nghe, mắt to linh hoạt xoay chuyển, nói: “Trình Tỉ muốn thi vào Đại học A, cậu biết tại sao không?”
Minh Yểu nghe mà tâm hồn để đâu đâu, chỉ trả lời qua loa: “Chẳng lẽ không phải vì Đại học A là trường trọng điểm sao?”
“Đại học A và Viện Mỹ thuật Đại học S chỉ cách một con đường, cậu nói xem là vì sao?” Tiết Linh Tử nhéo tay Minh Yểu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
“Ồ.” Minh Yểu không có phản ứng gì lớn.
Trong đầu cô bây giờ toàn là hình ảnh Nguyên Dã giơ móng vuốt về phía mình, làm sao còn có thời gian nghĩ đến người khác.
“Không đúng, hôm nay trông cậu có hơi kỳ lạ.” Tiết Linh Tử nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn Minh Yểu từ trên xuống dưới, “Tối qua không ngủ ngon à?”
Nghe đến hai từ tối qua, Minh Yểu không thoải mái quay đầu đi, “…Cũng được.”
Nhưng họ đã quen biết lâu như vậy, Tiết Linh Tử làm sao không nhìn ra sự khác thường của cô, “Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”
Trên gương mặt trắng trẻo thanh tú của Tiết Linh Tử đầy vẻ tò mò.
Minh Yểu biết mình không thể tránh được cô ấy, phải đành phải nói trước, “Cậu phải bình tĩnh nghe tớ nói.”
“Cậu định nói tin gì lớn vậy?” Tiết Linh Tử nghe vậy hưng phấn không thôi, phấn khích lắc lư tay Minh Yểu, “Tớ rất bình tĩnh, tớ đảm bảo nghe xong không bóp cổ cậu đâu được chưa?”
“…” Cậu và hai từ bình tĩnh chẳng liên quan gì đến nhau hết.
Minh Yểu giữ tay Tiết Linh Tử lại, nhượng bộ nói: “Tớ phát hiện, hình như Nguyên Dã thích tớ rồi…”
Giọng cô nhẹ nhàng như tiếng thở dài, phối hợp với khuôn mặt buồn bã càng thêm hiệu quả.
“Nếu là người khác, tớ sẽ cho là đang cố tình khoe khoang đấy.” Tiết Linh Tử nhìn khuôn mặt của Minh Yểu, chợt thở dài, “Nói đi, làm sao cậu biết được?”
Minh Yểu thấy cô ấy không ngạc nhiên chút nào, nhất thời ngạc nhiên, “Sao cậu lại không có phản ứng gì cả thế?”
“Tớ đã sớm nhắc nhở cậu rồi, ai ngờ cậu chẳng hiểu chút nào.” Tiết Linh Tử lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cô ấy từng giúp đỡ Nguyên Thần tấn công đấy được không? Hơn nữa, ngay cả Lục Tinh Nguyên cũng nhìn ra rồi.
Với chỉ số cảm xúc của cô ấy, làm sao có thể không nhìn ra Nguyên Dã thích Minh Yểu được cơ chứ?
Thực ra Nguyên Dã thể hiện cũng khá rõ ràng, chỉ thiếu chưa phá vỡ lớp giấy mỏng đó thôi. Nhưng Minh Yểu rất có lòng đề phòng, nhất là đối tượng lại là cậu của Lục Tinh Nguyên, khoảng cách giữa hai người lại rất rõ ràng.
Tiết Linh Tử vẫn có thể hiểu được tâm trạng của Minh Yểu.
“Chẳng lẽ điều này mà cũng trách mình à?” Tâm trạng của Minh Yểu có chút phức tạp.
Làm như thể cô đã làm sai điều gì đó.
Cô không thể hiểu được sự phát triển của sự việc, ảo não cau mày, “Bọn mình không hợp nhau.”
“Cho nên Nguyên Thần vẫn rất hiểu cậu.” Tiết Linh Tử nghiêng đầu, lý trí phân tích.
Nếu Minh Yểu sớm biết Nguyên Dã thích cô, có lẽ ban đầu sẽ không chuyển vào Cộng Giang Viên.
Gần quan được ban lộc, không thì sao Minh Yểu đột nhiên lại trở nên thông minh như vậy?
Khoan đã…
“Nói thật đi, sao cậu phát hiện ra Nguyên Thần thích cậu? Anh ấy tỏ tình với cậu rồi à? Mà không đúng, cậu nói là hình như.” Tiết Linh Tử chậm chạp phản ứng lại.
Minh Yểu làm sao biết Tiết Linh Tử nhạy cảm như vậy.
Nhưng đứng trên lập trường của cô cũng không muốn miêu tả quá trình này, đành phải bịa chuyện: “Chỉ là vô tình nghe được anh ấy nói chuyện điện thoại với người khác…”
May mà Tiết Linh Tử không nghi ngờ.
Cô ấy biết Nguyên Dã không thể chờ lâu hơn nữa, kỳ thi đại học đã kết thúc, anh sẽ không thể không có động tĩnh gì.
“Vậy cậu nghĩ sao?” Tiết Linh Tử không muốn bỏ qua cơ hội tốt này, “Đừng nói gì về hợp hay không hợp, cậu chỉ cần trả lời tớ là cậu có thích anh ấy hay không thôi.”
Cô có thích Nguyên Dã không?
Minh Yểu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Tiết Linh Tử, hạ mi mắt nói: “Tớ cũng không biết…”
“Điều này không cần gấp, cậu có đủ thời gian để suy nghĩ kỹ, nhưng tớ nghĩ Nguyên Thần đối với cậu thật sự không có gì để nói.” Tiết Linh Tử không muốn làm khó Minh Yểu, thân thiết kéo cô vào một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng.
Minh Yểu tất nhiên biết Nguyên Dã đối xử với cô rất tốt.
Cô đối với anh cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình, nhưng cô cũng thực sự cảm thấy họ không hợp nhau.
Khoảng cách giữa họ rõ ràng như vậy, huống chi còn có món nợ của thế hệ trước.
Nhân lúc bây giờ cô còn chưa thích Nguyên Dã nhiều lắm, cô có thể kịp thời ngừng lại.
Cô tin điều này cũng áp dụng tương tự đối với Nguyên Dã.
Lần trước Nguyên Dã nói dự án tái định cư ngõ Lộc Vĩ đã bắt đầu, cô có thể nhận được nhà và tiền bồi thường tương ứng. Đến lúc đó cô sẽ trả lại số tiền trang trí nội thất cho Nguyên Dã, rồi có thể rời khỏi Cộng Giang Viên…
“Cửa hàng này có ly kem mix bánh su kem ngon lắm, chúng ta mua vài hộp mang về cho Lục Tiểu Nguyên nhé.” Tiết Linh Tử không biết kế hoạch của Minh Yểu.
Cô ấy hài lòng múc một thìa bánh su kem, còn không quên mang cho Lục Tinh Nguyên một phần.
“Ừ.” Minh Yểu gật đầu bâng quơ.
Tiết Linh Tử không nhận thấy điều gì bất thường, nhưng vẫn lén lút nhắn tin cho Nguyên Dã.
Tiết Linh Tử: [Hôm nay tâm trạng của Yểu Yểu không tốt [mặt mếu]]
Tiết Linh Tử: [Nguyên Thần, có phải anh nên bắt đầu hành động rồi không?]
Nguyên Dã nhận được tin nhắn khi vừa từ phòng chăm sóc đặc biệt bước ra.
Cơ thể của Nguyên Đạc tuy tạm thời không có vấn đề gì, ngày mai có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường rồi.
Mạnh Bội Linh giữ Nguyên Dã lại, nói chuyện thấm thía: “Con dù không vội kết hôn, nhưng tìm một cô bạn gái cũng tốt.”
Sức khỏe con gái Nguyên Yểu không tốt, để lại Lục Tinh Nguyên mười mấy tuổi.
Bà và Nguyên Đạc là lớn tuổi rồi mới có Nguyên Dã, giờ cũng đã không còn trẻ, không biết còn có thể ở bên Nguyên Dã được bao lâu, luôn mong sớm được bế cháu.
Con trai bà cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi chuyện tình cảm khiến người ta lo lắng.
Rõ ràng sinh ra tài hoa xuất chúng lại cứ cô đơn một mình, không ai lọt vào mắt. Khó khăn lắm anh mới đồng ý đi xem mắt, kết quả vẫn không có kết quả.
Mạnh Bội Linh đang nghĩ cách khuyên Nguyên Dã thì nghe anh đáp một tiếng “Vâng”.
Bà ngạc nhiên, sau đó linh cảm nói: “Con có cô gái mình thích rồi à?”
“Vâng.” Nguyên Dã nhìn Mạnh Bội Linh, gật đầu chắc chắn.
Lúc đó nếu anh biết Minh Yểu đã định thu dọn đồ đạc chạy trốn, có lẽ sẽ tức giận đến nhảy dựng lên mất.