Cam Duệ đi đến khoác tay Dạ Lăng Hàn, mỉm cười nhìn hắn: "Dạ thiếu, cảm ơn anh đã cùng tôi tham gia vũ hội."
"Cậu vui vẻ là được!" Dạ Lăng Hàn mỉm cười, nhưng cười cực nhạt, căn bản cười không đến đáy mắt.
Cam Duệ tỏ ra không biết hắn đang cười cho có lệ, thoạt như rất vui vẻ với lời của hắn: "Nghe nói vũ hội có rất nhiều tiết mục thú vị, chúng ta đi thử một chút."
Dạ Lăng Hàn không có hứng thú, nhưng vẫn nói: "Có thể."
Hai người đưa vé cho nhân viên phục vụ để họ dẫn vào thang máy.
Kỷ Nhiên đột nhiên biến mất khiến Dạ Lăng Hàn cực kỳ phẫn nộ, lùng sục khắp nơi cũng không có kết quả, cuối cùng bị Dạ Vân Bình khiển trách, còn cưỡng chế hắn rút hết bảo tiêu ở nhà ga với sân bay về.
Dạ Vân Bình bắt Dạ Lăng Hàn ở nhà rất nhiều ngày, để hắn sớm mà tỉnh táo lại.
Trong lúc này, Cam Duệ phát tình.
Dạ Lăng Hàn không có đánh dấu cậu ta, nhưng đồng ý cùng Cam Duệ thử bắt đầu.
Lần này đi cùng Cam Duệ đến đây tham gia vũ hội, cũng coi như biểu đạt rằng hắn không có ý kiến gì với cuộc hôn nhân này.
Thế lực của Cam gia ở thủ đô khá lớn, nếu Cam Duệ có thể trở thành gia chủ của Cam gia, đối với Dạ gia về sau giúp ích rất lớn.
Cam Duệ là một Omega xinh đẹp, từ nhỏ đã được giáo dục tốt, khiến khắp người cậu ta đều toả ra ưu nhã.
Mấu chốt là, cậu ôn nhu nghe lời, nói chuyện đều mang theo ý cười, lúc nhìn đối phương cho người ta cảm giác được coi trọng.
Trong khoảng thời gian này ở chung này, Dạ Lăng Hàn cảm thấy Cam Duệ vừa ngoan lại đáng yêu, so với Kỷ Nhiên chỉ biết ương bướng đối nghịch thì tốt hơn rất nhiều.
Cưới cậu ta về làm Dạ thiếu phu nhân, vì hắn sinh con đẻ cái cũng không tồi.
Dựa vào gia thế của hắn, muốn người như nào mà không được. Hà tất phải lãng phí thời gian lên Kỷ Nhiên?
Cưới một người không thể sinh con lại còn bướng như Kỷ Nhiên chẳng bằng Cam Duệ, Omega đáng yêu lại xinh đẹp.
Kỷ Nhiên và Dung Thành đối với việc Dạ Lăng Hàn đến hoàn toàn hồn nhiên không có phát hiện, sau khi hai người tiến vào yến hội liền ra sân thượng nói chuyện phiếm.
Đồng Thành giống với thủ đô bốn mùa rõ ràng, mùa thu núi non nổi lên lửa đỏ, màu đỏ của lá phong.
Dung Thành chỉ vào dãy núi cách đó không xa, nói với Kỷ Nhiên ở bên cạnh: "Học trưởng, kia chính là núi Lăng Tiêu, nghe đồn lá phong ở đó rất đẹp. Ngày mai chúng ta đi leo núi, anh thấy thế nào?"
"Anh nghĩ chúng ta không lộ mặt sẽ tốt hơn."
Dạ Lăng Hàn thủ đoạn tàn nhẫn, cậu đột nhiên biến mất như vậy nhất định sẽ chọc tức hắn. Kỷ Nhiên không muốn liên luỵ đến Dung Thành.
"Dạ Lăng Hàn sẽ không tìm anh nữa đâu, anh ta hiện tại đang vội cùng Cam thiếu yêu đương."
Dung Thành tính cách hoạt bát, nói chuyện thẳng thắn. Lúc nói những lời này căn bản không có suy xét gì, hoàn toàn là nghĩ gì nói nấy.
Nhưng sau khi cậu nói xong liền ý thức bản thân nói điều không nên nói, hoảng loạn giải thích: "Học trưởng...em....em không có ý đó."
Kỷ Nhiên cong môi cười cười: "Anh không có ý muốn trách cứ anh ta. Dạ Lăng Hàn và Cam Duệ đã sớm đính hôn, việc này ai ai cũng đều biết. Anh và anh ta cũng đã chia tay! Đường ai nấy đi, đôi bên đều vui vẻ. Như vậy không phải khá tốt sao?"
"Học trưởng, anh nghĩ như vậy là tốt rồi." Dung Thành nói: "Trên đời này thiếu gì hoa cỏ, hà tất gì vương vấn mãi một cành hoa. Rời khỏi Dạ Lăng Hàn anh sẽ phát hiện trên thế giới này người tốt đẹp có rất nhiều."
Đúng vậy! Không chừng còn gặp rất nhiều người tốt đẹp nữa, việc tốt đẹp cũng rất nhiều.
Kỷ Nhiên nhớ tới bản thân đã từng tuyệt thực để tìm chết, đột nhiên cảm thấy mình thật ngu xuẩn.
Không có gì hạnh phúc hơn việc tồn tại cả.
Chỉ có tồn tại, mới có hy vọng!