Tết Trung Thu năm nay, khách sạn Bốn Mùa ở Đồng Thành tổ chức vũ hội hoá trang.
Từ lúc Kỷ Nhiên đến Đồng Thành liền không ra khỏi cửa, Dung Thành lo rằng cậu còn ở trong nhà nữa là ngốc luôn nên đã lấy vé dự vũ hội, muốn điều chỉnh lại tâm tình của Kỷ Nhiên một chút.
Lúc nhìn thấy vé mời, Kỷ Nhiên chẳng muốn đi chút nào.
Cậu lo lắng sốt ruột mà nói: "Dạ Lăng Hàn sẽ không buông tha cho anh, trong khoảng thời gian này, anh sẽ không lộ diện. Chờ thủ tục xong, anh sẽ lập tức xuất ngoại. Không thể để liên luỵ em!"
Dung Thành lại hoàn toàn không có lo lắng: "Học trưởng, anh yên tâm! Đồng Thành thuộc địa phận của anh trai em, thế lực của Dạ Lăng Hàn ở thủ đô có lớn như nào, cũng không thể vươn tay đến đây. Nghe nói vũ hội rất thú vị, có rất nhiều mục giải trí, chúng ta đến chơi một chút thôi."
Dung Thành như trẻ nhỏ chưa lớn, như ánh mặt trời.
Sau khi bị lôi kéo, tâm trạng của Kỷ Nhiên cũng thả lỏng, quyết định đến vũ hội thưởng thức một chút.
Hóa trang vũ hội không cần lộ mặt, Kỷ Nhiên cũng không sợ có người nhận ra cậu.
Người giúp việc mang đến rất nhiều lễ phục cho vũ hội, cuối cùng Kỷ Nhiên chọn một bộ lễ phục màu đen Trung cổ mang phong cách Bắc Âu.
Dáng người Kỷ Nhiên rất đẹp, vai rộng eo mềm, lễ phục phác hoạ được vòng eo nhỏ của cậu, cả người nhìn qua thật ưu nhã thoải mái.
Dung Thành thay đổi quần áo xong, nhìn thấy lễ phục của Kỷ Nhiên thì dán mắt lên cậu.
Kỷ Nhiên lớn lên rất đẹp, dung mạo anh tuấn lại cực kì mĩ miều, trang điểm một chút liền cực kì hấp dẫn người khác.
Dung Thành không chút keo kiệt ca ngợi nói: "Học trưởng, anh trông thật là đẹp!"
Kỷ Nhiên cong môi cười cười: "Em cũng không kém."
Dung Thành thuộc tuýp bạn trai ấm áp, lúc cười rộ lên đôi mắt cong như trăng non, đem đến cho người khác một loại cảm giác thân thiết cực kì.
Hôm nay cậu mặc một bộ lễ phục kiểu Trung, tay áo và cổ áo có thêu hoa văn.
Quần áo mặc trên người cậu đem đến cảm giác soái khí.
Sau khi được Kỷ Nhiên khen, Dung Thành càng thêm vui vẻ.
Cậu cầm một chiếc mặt nạ đưa đến, đó là một chiếc mặt nạ thiên sứ có lông vũ, hai bên một nửa trắng một nửa đen.
Đêm cùng ngày kết hợp, bóng tối và ánh sáng dung hợp hoàn mỹ trên chiếc mặt nạ.
"Học trưởng, em cảm thấy chiếc mặt nạ rất hợp với anh!"
Kỷ Nhiên nhận mặt nạ, đeo lên mặt.
Mặt nạ che lại toàn bộ gương mặt cậu, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.
Mặt nạ của Dung Thành là một vai hề, bên phải có hình giọt nước màu đen chảy từ khoé mắt xuống.
Mặt nạ thằng hề, một bên buồn bã, một bên tươi cười.
Dung Thành lắc mặt nạ của mình, cười nói: "Học trưởng, anh có thấy hay không, mặt nạ của chúng ta thật sự rất xứng đôi! Của anh là bóng tối với ánh sáng, của em là ưu thương cùng hạnh phúc."
"Em muốn vứt bỏ hết bóng tối trong anh đi, muốn anh sống vui vẻ hạnh phúc."
Lời nói của Dung Thành giống như một dòng nước ấm rót vào trong lòng của Kỷ Nhiên, ấm áp khiến cậu vui vẻ: "Dung Thành, cảm ơn em!"
Cảm ơn em đã làm bạn với anh trong khoảng thời gian này!
Có một người bạn như vậy, thật sự rất vui!
"Học trưởng, không cần khách khí với em! Dù không thể thành người yêu, chúng ta còn có thể làm bạn bè mà."
Dung Thành mỉm cười, nụ cười ấy so với mặt trời còn ấm hơn.
"Tiền anh đã vay, tạm thời chưa trả được, chờ sau khi anh xuất ngoại, sẽ mau chóng kiếm việc làm."
Kỷ Nhiên ngữ khí kiên quyết: "Anh viết giấy nợ cho em.". Chương 𝙢ới nhấ𝒕 𝒕ại ++ 𝑇 𝗥 Ù M 𝑇 𝗥 U 𝒀 Ệ N.VN ++
"Tiền này không cần gấp đâu ạ." Dung Thành xua xua tay.
Nhưng Kỷ Nhiên kiên quyết muốn đưa, Dung Thành đành nhận lấy giấy vay nợ của cậu.
Dung Thành lái xe chở Kỷ Nhiên đến khách sạn Bốn Mùa, sau khi hai người đưa ra thiệp mời, theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi đến thang máy lên tầng cao nhất.
Cửa thang máy vừa mới đóng lại, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng lại trước cửa khách sạn.
Dạ Lăng Hàn bước từ trên xe xuống, bên cạnh là Cam Duệ một thân xa hoa lộng lẫy.