Kỷ Nhiên không ngừng giãy giụa, liên tục đánh vào người Dạ Lăng Hàn: "Cút đi! Đừng chạm vào tôi! Anh làm tôi buồn nôn!"
Nhớ đến cuộc điện thoại đó, trong lòng Kỷ Nhiên nổi lên từng đợt ghê tởm.
Dạ Lăng Hàn chắc chắn đã cùng Cam Duệ làm loại chuyện này, nam nhân bẩn như vậy cậu không cần.
"Không cho tôi chạm vào? Em là muốn cho Dung Thành chạm vào? Tôi lại không biết em đã lẳng lơ đến trình độ này rồi đấy. Đói bụng ăn quàng ai cũng có thể câu dẫn. Là tôi không thoả mãn em sao? Khiến em khắp nơi tìm người để em phát dâm?"
Dạ Lăng Hàn xé quần áo Kỷ Nhiên, dùng áo buộc chặt tay cậu lại.
"Ai so với anh cũng đều mạnh hơn." Kỷ Nhiên mất khống chế nói ra lời này, hoàn toàn chọc giận Dạ Lăng Hàn.
Thân là thiên chi kiêu tử, thế gia quý thiếu. Dạ Lăng Hàn chưa bao giờ bị mỉa mai qua, hắn đến gần Kỷ Nhiên, nắm lấy eo cậu đâm mạnh vào.
Không có màn dạo đầu, Kỷ Nhiên bị đau đến tái mặt, trong lòng chỉ còn lại lạnh lẽo.
Cảm giác có chất lỏng chảy ra, Dạ Lăng Hàn biết đó chính là máu.
Nhưng vệt máu kia như kích thích hắn, khiến hắn đ* vào càng mạnh hơn.
"Buông ra! Anh cút đi cho tôi!"
Kỷ Nhiên không ngừng giãy giụa, nhưng tay bị trói không thể thoát khỏi bạo lực của Dạ Lăng Hàn.
Cậu cử động cơ thể, dùng đầu đập mạnh về phía trước.
Không kịp phòng bị, Dạ Lăng Hàn hứng trọn cú đập.
Đau đớn trên trán làm lửa giận của hắn càng bùng phát, hắn lật Kỷ Nhiên lại, ấn mạnh trên sàn nhà rồi hung ác ra vào bên trong Kỷ Nhiên.
Vệt máu chảy ra rơi xuống chiếc thảm lông dê cao quý.
Trong thân thể như có vật sắc bén quấy phá, cả người đau đến vặn vẹo.
"Nếu không dạy dỗ em cẩn thận, chắc chắn em sẽ lại khắp nơi quyến rũ đàn ông."
"Kỷ Nhiên, em tiện như vậy sao?"
"Chừng nào em còn là đồ chơi của tôi là chừng đấy ngày em phải bị tôi chơi, tôi chơi không đủ, em nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi được tôi."
Dạ Lăng Hàn giống như con thú hung mãnh, cúi đầu hé miệng cắn lên bả vai của Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên kêu rên ra tiếng, đau đến điếng người.
Dạ Lăng Hàn không ngừng liếm mút trên người cậu, khắp nơi đều để lại dấu hôn.
Đến cuối cùng là cắn ở cổ tay của Kỷ Nhiên.
Nơi đó là tuyến thể của Omega, bình thường nếu đánh dấu tạm thời, Alpha sẽ cắn vào cổ tay của Alpha.
Kỷ Nhiên tuy rằng không phải Omega, không thể đánh dấu, Dạ Lăng Hàn vẫn kiên quyết gặm cắn, muốn khắp nơi trên cơ thể cậu đều lưu lại dấu vết thuộc về hắn.
Đêm nay, Kỷ Nhiên bị hắn làm đến thảm.
Miệng vết thương vẫn chảy máu, khăn trải giường bị dính đỏ.
Đến nửa đêm, cả người cậu nóng bừng lên.
Mơ mơ màng màng, cậu không biết rõ hôm nay là hôm nào.
Trong đầu hiện lên hình ảnh trước kia cậu ở bên Dạ Lăng Hàn.
Lần đầu cùng Dạ Lăng Hàn làm tình, lúc hắn đâm vào, cậu chảy máu, khi đó Dạ Lăng Hàn đau lòng không thôi, liền ôm cậu vào ngực hôn hôn nói lời âu yếm, còn tự tay bôi thuốc cho cậu.
Vì để chăm sóc cậu, Dạ thiếu mười ngón tay không dính nước xuân cố ý học nấu cháo, suýt nữa đốt bếp luôn.
Nhớ tới bộ dạng luống cuống của Dạ Lăng Hàn, khoé miệng Kỷ Nhiên cong lên, miệng cười vui vẻ.
Nhưng hạnh phúc kia quá ngắn ngủi, giống như bông tuyết, trong nháy mắt liền tan biến.
Hoá thành một trò cười.
Dạ Lăng Hàn vẫn đang ngồi ở cạnh giường nhìn chằm chằm Kỷ Nhiên.
Nhìn thấy cậu cười xong lại thôi, trong lòng buồn bực: Kỷ Nhiên đang nghĩ cái gì? Tại sao trông em ấy lại bi thương đến vậy?
"Dạ Lăng Hàn ——"
Kỷ Nhiên nhẹ nhàng mà gọi một tiếng, âm thanh mềm mại kia lập tức chọc trúng trái tim Dạ Lăng Hàn, hắn lập tức đến gần cậu: "Nhiên Nhiên!"
Kỷ Nhiên mở đôi mắt trống rỗng, lẳng lặng mà nhìn nam nhân trước mặt, chậm rãi nói ra một câu: "Dạ Lăng Hàn, tôi hận anh!"