Dạ Lăng Hàn vừa lái xe rời khỏi nhà lớn Dạ gia thì bạn tốt— Vân Tử Thu gọi đến.
"Lăng Hàn, cậu vội cái gì? Mấy ngày nay cũng chưa gặp cậu, các anh em đang đánh bài ở đây rồi, chỉ chờ cậu tới thôi đấy."
"Không đi!" Dạ Lăng Hàn đang bực bội, làm gì có tâm trạng mà tiêu khiển.
"Ui, đây là làm sao vậy? Tâm tình không tốt?"
"Mẹ nó đừng nói nhảm nữa, tắt đi!" Dạ Lăng Hàn bực muốn chết, chỉ muốn về biệt thự hung hăng dạy dỗ Kỷ Nhiên.
"Ai! Chờ một chút!" Vân Tử Thu nói: "Lăng Hàn, đây đâu phải cậu! Đính hôn xong liền cải tà quy chính? Nghe nói cậu đá tiểu tình nhân kia, thật tội nghiệp cậu ta, đi khắp nơi vay tiền! Nghe nói còn muốn đem quà cậu tặng thế chấp nữa. Lăng Hàn, từ khi nào cậu trở nên keo kiệt thế, phí chia tay cũng không cho."
"Cậu nói gì cơ?" Ánh mắt Dạ Lăng Hàn lộ ra tàn nhẫn, những lời này cơ hồ rít từ kẽ răng ra.
Nhận ra ngữ khí của Dạ Lăng Hàn có điểm dị thường, Vân Tử Thu cuống quít nói: "Cậu không biết chuyện này?"
"Kỷ Nhiên đi khắp nơi vay tiền?"
"Bạn học nào cũng đều gọi hỏi mượn tiền, về sau lại nói muốn bán đồng hồ. Tìm được Dung Thành, chính là tiểu thiếu gia Dung gia. Nhà cậu ta làm uỷ thác, trên danh nghĩa cậu ta cũng có rất nhiều cơ sở. Cũng không biết quan hệ của Dung Thành với tiểu tình nhân của cậu như nào, cậu ta liền lập tức cho Kỷ Nhiên mượn hai ngàn vạn, không cả tính lãi. Sau đó tiểu tình nhân của cậu liền đưa lễ vật của cậu cho Dung Thành."
Vân Tử Thu chép miệng: "Tôi nhớ không nhầm chiếc đồng hồ đó là quà bốn năm trước cậu tặng đi. Lúc ấy chúng ta bay đến nước H đặt làm, sau đó cậu còn cố ý đi một chuyến đến Nam Phi mua mấy ngàn vạn tiền kim cương..."
Vân Tử Thu còn chưa nói xong, Dạ Lăng Hàn đã ngắt điện thoại.
Hắn dậm chân ga hết cỡ, xe thể thao giống như mũi tên rời cung vun vút lao về phía trước.
Dạ Lăng Hàn cả người hừng hực sát ý bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Kỷ Nhiên đang nằm ngủ trên giường.
Hắn bước tới bên giường, tay nắm lấy cổ áo Kỷ Nhiên kéo cậu từ trên giường xuống.
Trong lúc ngủ mơ Kỷ Nhiên cảm giác được hô hấp khó khăn, cậu mở to mắt, còn chưa thấy rõ tình huống xung quanh, tay của Dạ Lăng Hàn nặng nề rơi xuống mặt cậu.
Chát ——
Tiếng bàn tay thanh thuý vang lên trong phòng ngủ.
Gương mặt đau đớn nóng rát khiến Kỷ Nhiên lấy lại tinh thần, mắt cậu mở lớn, không thể tin được mà nhìn nam nhân trước mặt.
Ở bên Dạ Lăng Hàn bốn năm, cãi nhau có, náo loạn có, nói chia tay cũng có.
Mặc kệ cãi nhau như nào Dạ Lăng Hàn cũng chưa từng động tay với cậu.
Đây là lần đầu tiên!
Đáy mắt kinh ngạc chậm rãi hóa thành đau lòng, cuối cùng chuyển sang hận, Kỷ Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, giống như con thú nhỏ đang nhe nanh múa vuốt.
Nhìn thấy đôi mắt quật cường lạnh băng ấy, cơn áy náy đánh người dưới cơn thịnh nộ lập tức tiêu tán.
Dạ Lăng Hàn nắm chặt cằm Kỷ Nhiên, nâng mặt cậu lên.
"Tôi mới đi mấy ngày không trở về, em không chịu nổi thèm muốn lại đi khắp nơi câu dẫn đàn ông. Tại sao em lại trở nên dâm đãng ti tiện như vậy thế? Không có đàn ông liền không chịu được?"
Cái tát vừa rồi còn không đau bằng lời nói của Dạ Lăng Hàn.
"Câm miệng!" Kỷ Nhiên không thể nhịn được nữa, giơ tay đấm vào mặt hắn.
Trên mặt cậu tràn đầy sương lạnh, đôi mắt toàn là chán nản, nhịn lâu như vậy, cậu thật sự không thể chịu được nữa.
"Dạ Lăng Hàn, anh có cái tư cách gì mà nói lời đó với tôi? Anh là loại đàn ông gì chứ? Anh đến con người cũng chẳng phải?"
Bị Kỷ Nhiên mắng té tát, mắt của Dạ Lăng Hàn ngập tràn lửa giận.
Hắn nắm cổ Kỷ Nhiên, đẩy cậu xuống mặt đất.