Ở Long Tê đại lục, Alpha là bậc tồn tại cao nhất.
Một Alpha có thể có rất nhiều Omega, những Omega bị đánh dấu, cả đời này chỉ có thể đi theo Alpha đó. Cho dù Alpha đó có đối xử tệ hoặc đánh đập họ đi chăng nữa, Omega đó cũng không thể đi theo người khác.
Nếu Omega đã bị đánh dấu, lại bị một Alpha hay Beta khác đánh dấu tiếp, sẽ cực kì đau đớn hoặc nguy hiểm đến tính mạng.
Omega bị Alpha đánh dấu phải tuyệt đối trung thành, thời điểm phát tình, phải hèn mọn cầu xin Alpha đó giải quyết nhu cầu.
Dần dà, Alpha liền cảm thấy mình cao thượng, nên được Omega kính trọng sùng bái.
Bọn họ khinh thường Omega, cảm thấy sự tồn tại của họ chỉ là để làm tình, công cụ để sinh sản đời sau thôi.
Tiểu Duyệt nhào đến ôm chân lần nào cũng đều bị Tường Vũ hất ra.
Nắm đấm Kỷ Nhiên run lên, vừa định tiến lên ngăn cản, Thịnh Duy Thanh đã đi đến nâng Tiểu Duyệt dậy: "Đến văn phòng của tôi đi, tôi sẽ tiêm thuốc ức chế cho cậu. Nếu cậu nguyện ý, tôi có thể xoá bỏ đánh dấu miễn phí giúp cậu."
Tiểu Duyệt lúc này đã bị dục vọng làm cho choáng váng, cậu thở hổn hển, muốn xé rách quần áo.
Thấy cậu hoàn toàn mất lí trí, Thịnh Duy Thanh đánh ngất Tiểu Duyệt, bế cậu lên đi nhanh đến văn phòng.
Khi đi ngang qua Tường Vũ, lạnh lùng nói: "Không muốn bị đuổi học, về sau nên làm người đàng hoàng một chút. Omega không phải công cụ phát tiết của cậu."
Thịnh Duy Thanh là giáo viên, Tường Vũ không dám chống đối hắn, ngoài miệng chưa nói cái gì nhưng trong lòng cực kì khó chịu.
Thịnh Duy Thanh nhìn thấy biểu tình khinh thường của hắn, cũng biết bây giờ nơi đâu cũng vậy, trong lòng khẽ thở dài, không nói cái gì nữa.
Lúc ôm Tiểu Duyệt chuẩn bị rời đi, Thịnh Duy Thanh phát hiện không thấy Kỷ Nhiên với Dạ Lăng Hàn đâu, anh hơi nhíu mày, đuôi mắt tràn ngập lo lắng.
Nhưng chuyện của Dạ Lăng Hàn với Kỷ Nhiên, hắn không thể can thiệp, chỉ hi vọng Dạ Lăng Hàn không phát hiện ra bí mật của Kỷ Nhiên.
Trò cười chấm dứt, Alpha dần tản đi.
"Dạ Lăng Hàn, anh buông tôi ra!"
Kỷ Nhiên dùng sức muốn giằng cổ tay ra, nhưng Dạ Lăng Hàn vẫn một mạch kéo cậu đi ra khỏi cổng trường.
"Buông ra!"
Kỷ Nhiên đấm vào lưng của Dạ Lăng Hàn, lần này hoàn toàn chọc giận hắn.
Dạ Lăng Hàn quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm đầy phẫn nộ, hắn nghiến răng nói: "Em thử nháo nữa xem!"
Kỷ Nhiên vung tay đấm hắn.
Có lẽ bị hoàn cảnh của Tiểu Duyệt kích thích, cậu xuống tay cực kì tàn nhẫn.
Nếu không phải Dạ Lăng Hàn né nhanh, một quyền kia thẳng tắp đấm vào mặt hắn, tuy né được, nhưng vẫn bị đấm vào cằm.
Hàm dưới đau nhức, Dạ Lăng Hàn phẫn nộ đến cực điểm, hắn bế Kỷ Nhiên lên đem cậu vác lên vai, đi nhanh đến phía xe của mình.
Kỷ Nhiên bị ném vào ghế sau, hơn nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Dạ Lăng Hàn đem cửa xe khóa lại, phóng xe cực nhanh mà đi.
Kỷ Nhiên bẻ cửa xe rít gào: "Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!"
"Câm miệng!" Dạ Lăng Hàn ngữ khí âm trầm, tốc độ lái xe càng nhanh hơn.
Kỷ Nhiên không thắt dây an toàn, theo quán tính mà ngã trái ngã phải.
Xe thể thao dừng ở cửa biệt thự, Kỷ Nhiên đầu váng mắt hoa, không đợi định thần lại, Dạ Lăng Hàn đã mở cửa kéo cậu ra ngoài.
Vừa đến cửa biệt thự, Dạ Lăng Hàn đã đè cậu lên cửa, dùng sức cởi quần áo của Kỷ Nhiên ra.
"Omega phát tình trong trường học hôm nay là em có đúng không?"