Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 157




Khu suối nước nóng nằm ở ngoại ô, đi xe mất hai tiếng.

Vân Dật ngồi đằng sau cùng Tuế Tuế, không ngừng đùa giỡn nói chuyện với nhau.

Dung Thành lái xe ở đằng trước, nghe tiếng cười đùa đằng sau thì cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Thỉnh thoảng hắn sẽ nói hai ba câu, chuyến xe buồn tẻ trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Xe đi đến cổng sơn trang, Vân Dật vừa mới bế Tuế Tuế xuống xe liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đi tới, trong nháy mắt dừng trước mặt cậu.

Dạ Lăng Hàn bước xuống xe, hơi mỉm cười với Vân Dật: "Trùng hợp thật đấy!"

Vân Dật nheo mắt, nhìn về phía bánh bao nhỏ trong lòng.

Trùng hợp thật sao?

Rõ ràng là có gián điệp mật báo.

"Bố ơi!"

Tuế Tuế cọ thân mình nhảy xuống khỏi tay Vân Dật, chạy đến bên cạnh Dạ Lăng Hàn.

Dạ Lăng Hàn bế nhóc lên, thân mật hỏi: "Bảo bối, nhớ bố không?"

"Suy nghĩ đã ạ" Tuế Tuế hỏi: "Bố ơi, sao bố lại ở đây?"

"Trùng hợp đi ngang qua." Dạ Lăng Hàn mặt không đỏ mà nói dối.

Vân Dật cười lạnh: Hai người cứ diễn đi!

Dạ Lăng Hàn bế Tuế Tuế đi đến bên cạnh Vân Dật, ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn chằm chằm cậu: "Sao mấy hôm nay em không nghe điện thoại của anh?"

Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, Vân Dật liền nhịn không được nhớ tới cái hôm Dạ Lăng Hàn đang làm trò trong nhà hắn.

Một chữ cậu cũng không muốn nói.

"Ngày hôm đó là hiểu lầm." Dạ Lăng Hàn nói: "Cậu ta nhân lúc anh say......"

"Chuyện của anh như nào một dấu chấm câu tôi cũng không muốn biết."

Vân Dật trầm mặt nói với Tuế Tuế: "Mau đến đây!"

Tuế Tuế vươn tay với Vân Dật.

Lúc Vân Dật bế Tuế Tuế, Dạ Lăng Hàn tranh thủ nắm lấy tay cậu.

"Buông ra!" Vân Dật quát khẽ ra tiếng.

Dung Thành tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Dạ Lăng Hàn: "Dạ tổng, thỉnh tự trọng."

"Ngại quá." Dạ Lăng Hàn buông tay, tà mị cười nói: "Thói quen! Có vài tật xấu nhiều năm rồi cũng không đổi được."


Vân Dật nghe thấy ái muội trong lời hắn nói, bế Tuế Tuế đi nhanh vào trong sơn trang.

Mùi hương trên người Dạ Lăng Hàn khiến cậu thấy khó chịu.

Đánh dấu tạm thời vẫn còn hiệu lực, cậu sẽ nhận ảnh hưởng từ Dạ Lăng Hàn, điều này đối với mà nói Vân Dật vừa khổ vừa bất đắc dĩ.

Vân Dật đi, Dạ Lăng Hàn rất tự giác đuổi theo, hoàn toàn không có coi bản thân là người ngoài.

Dung Thành ngăn hắn lại: "Dạ tổng, còn có việc gì sao?"

"Đương nhiên có việc! Để ý vợ với con của tôi."

Dạ Lăng Hàn nhìn hắn, ánh mắt lộ ra khiêu khích: "Lạ nhất là cậu đấy, xuất hiện ở chỗ này phải chăng hơi không thích hợp?"

"Tôi là vị hôn phu Vân Dật."

Dung Thành đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Dạ Lăng Hàn, không chút yếu thế nào nói: "Tôi ở bên anh ấy là điều đương nhiên."

"Cậu với Vân Dật vẫn chưa có đính hôn, đừng kết luận sớm quá như vậy."

"Tôi và Vân Dật không chỉ đính hôn, còn phải kết hôn nữa cơ." Dung Thành tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Sau khi chúng tôi kết hôn, tôi tính để anh ấy sinh một đứa, như vậy Tuế Tuế cũng có bạn."

Giọng nói của Dung Thành không có khí thế quá lớn, nhưng lại là một hồi chuông cảnh báo với Dạ Lăng Hàn.

Mẹ nó tên khốn này lại dùng chiêu này.

Dung Thành nhìn khuôn mặt xanh mét của Dạ Lăng Hàn liền cảm thấy thống khoái đến cực điểm.

Bốn năm trước hắn luôn bị Dạ Lăng Hàn áp chế, bị hắn sỉ nhục, hôm nay hắn sẽ đòi lại hết.

"Dạ tổng nếu muốn đi theo, vậy cùng nhau đi thôi. Tôi tin tưởng Vân Dật, anh ấy biết rõ chính mình nên lựa chọn ai."

Dung Thành xoay người tiến vào sơn trang, đuổi theo bước chân Vân Dật.

Đôi mắt của Dạ Lăng Hàn hơi hơi nheo lại, nâng bước đi về phía trước.

Hôm nay hắn tới đây chính là muốn phá đám, tuyệt đối không thể để Dung Thành có cơ hội ở riêng với Vân Dật được.

Vân Dật nhìn Dạ Lăng Hàn mặt dày, người này hoàn toàn không có tự giác rằng hắn là người ngoài.

Đã vài ngày rồi Tuế Tuế chưa gặp Dạ Lăng Hàn nên bé con vẫn luôn quấn lấy hắn.

Dạ Lăng Hàn lái xe đưa theo Tuế Tuế tham quan sơn trang, hai người vừa nói vừa cười.

Vân Dật cùng Dung Thành lái xe theo phía sau.

Suối nước nóng này vẫn chưa chính thức khai trương, chỉ có bốn người họ là khách

Dạ Lăng Hàn dừng xe bên cạnh một cái hồ, lấy trong xe thùng nhỏ với cần câu.


"Tuế Tuế, đi, đi bắt cá!"

Dạ Lăng Hàn bế Tuế Tuế, đồng thời nhìn về phía Vân Dật: "Nhiên Nhiên, cùng nhau?"

"Không đi!" Vân Dật lạnh lùng cự tuyệt, không cho Dạ Lăng Hàn một chút mặt mũi.

Dung Thành nói: "Bên kia phong cảnh không tồi, chúng ta qua đó xem."

Vân Dật không từ chối, đi theo Dung Thành rời đi.

Hai bóng dáng nối đuôi nhau rời đi khiến Dạ Lăng Hàn cực kỳ phẫn nộ, vợ hắn chạy theo một tên mặt trắng, tâm tư nào mà bắt cá nữa?

Hắn không có tâm tư nhưng Tuế Tuế có: "Bố ơi, bắt cá đi!"

Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn nhìn bóng dáng dần xa Vân Dật càng thêm lạnh lẽo.

Vân Dật cùng Dung Thành đi dọc theo bờ hồ, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu.

Hơn phân nửa là việc ở giới giải trí, ngẫu nhiên sẽ nói về chuyện trường học trước đây.

Trò chuyện một hồi hai người cảm thấy không thích hợp.

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn với Tuế Tuế cách đó không xa đang bắt cá.

"Bảo bối, phía bên kia chân con có một con. Nhẹ nhàng thôi, đừng kinh động nó."

Dạ Lăng Hàn đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc sơ mi, tay áo xắn đến khuỷu tay để lộ cánh tay rắn chắc.

Quần hắn cũng xắn đến đầu gối, đôi chân dài ngâm trong nước.

Dưới ánh mặt trời nhìn hắn hết sức chói loá.

Vân Dật chỉ định liếc nhìn một cái lại hoàn toàn bị hắn chế trụ tầm mắt.

Trong lúc lơ đãng Dạ Lăng Hàn ngẩng đầu, cùng chạm mắt với Vân Dật.

Không khí lập tức trở nên vi diệu, Vân Dật đột nhiên hốt hoảng, nhanh chóng quay mặt đi.

"Bố ơi, cá chạy mất rồi!"

Hai tay Tuế Tuế trống trơn, uể oải nhìn Dạ Lăng Hàn.

Con ngươi của Dạ Lăng Hàn đảo một cái, khom lưng thấp giọng thì thầm với Tuế Tuế: "Bảo baba của con tới bắt cá, baba con rất giỏi bắt cá, nhất định có thể bắt cho con một con vừa to vừa bự."

"Thật sao ạ?" Tuế Tuế không chờ Dạ Lăng Hàn đáp lại đã nhảy lên bờ.

Nhóc giữ chặt tay Vân Dật kéo về phía bờ hồ: "Baba, mau đến giúp con bắt cá đi."


Bị ánh mắt mong chờ của nhìn chằm chằm, Vân Dật không nỡ từ chối.

Vân Dật cởi giày ra, đang chuẩn bị cúi đầu xắn ống quần, một bàn tay khác nhanh hơn xuất hiện nhanh chóng xắn quần của cậu lên.

Dạ Lăng Hàn nửa quỳ trước mặt cậu, thần sắc rất tự nhiên.

Nhưng Vân Dật lại không thể tự nhiên được, cậu nhanh chóng lùi về sau, vẻ mặt không được tự nhiên nói: "Tự tôi làm được."

Dạ Lăng Hàn hơi mỉm cười, tránh sang một bên.

Dung Thành ở bên cạnh nhìn, nhíu mày rất chặt.

Vân Dật xuống nước bắt cá, Dung Thành đương nhiên cũng muốn đi theo.

Trong hồ nhiều thêm hai người.

Tuế Tuế quấn lấy Vân Dật để baba bắt cá lớn, Dạ Lăng Hàn thì cùng Dung Thành âm thầm phân cao thấp xem ai bắt được cá to hơn.

Đàn ông mà ấu trĩ lên thì không khác với trẻ con lắm.

Vân Dật bị cá hấp dẫn, không rảnh bận tâm trận đấu gay gắt của hai tên kia.

"Baba ơi, cá ở bên này." Tuế Tuế khẽ giọng chỉ cho Vân Dật phương hướng.

Vân Dật nửa ngồi xổm xuống, tính chuẩn thời cơ, một con cá bị cậu tóm ra khỏi nước.

"Oa! Baba giỏi quá!" Tuế Tuế phấn khích vỗ tay bẹp bẹp.

Cá không ngừng quẫy đuôi, cơ thể nó linh hoạt, Vân Dật dùng sức muốn giữ chặt nó, chỉ hai giây sau con cá rời khỏi tay cậu, nhanh chóng lặn xuống nước.

Vân Dật nhào đến muốn bắt lại không may lao vào lòng của Dạ Lăng Hàn.

Hai người đồng thời ngã vào xuống nước.

Nước không sâu, nhưng quần áo bị ướt hết.

"Vân Dật!" Nghe thấy động tĩnh Dung Thành muốn chạy tới nhưng vẫn chậm một bước.

Dạ Lăng Hàn ôm eo Vân Dật eo, nâng cậu khỏi mặt nước.

Cả người hai người ướt đẫm, da dính da, nhiệt độ trên người nhiệt truyền cho nhau, trái tim nóng đến phát run.

"Vân Dật, anh không sao chứ?"

Dung Thành bước nhanh tới, đỡ lấy tay Vân Dật.

Dung Thành chạm tới khiến Vân Dật nhanh chóng phản ứng lại, cậu né khỏi cánh tay Dạ Lăng Hàn đồng thời cũng tránh khỏi sự đụng chạm của Dung Thành.

"Tôi quay về thay quần áo."

Vân Dật vội vàng rời đi, bước nhanh ra khỏi hồ nước.

Dung Thành đi theo phía sau cậu: "Em lái xe đưa anh về."

Vân Dật không từ chối, lên xe cùng Dung Thành.


Dạ Lăng Hàn bế Tuế Tuế lên một chiếc xe khác quay về suối nước nóng.

Ba lớn một nhỏ ở ba phòng, ba người lớn là phòng đơn.

Vân Dật quay về cầm quần áo mới đi tắm, Dạ Lăng Hàn từ cửa sổ ban công nhảy vào phòng cậu.

Hắn không thể chậm trễ nữa!

Dung Thành một bên như hổ rình mồi, nếu kéo dài chuyện Vân Dật thật sự đính hôn với hắn thì làm sao bây giờ?

Cho dù là Vân Dật đánh dấu Dung Thành, hay là bị Dung Thành đánh dấu, chỉ cần kết ấn hoàn thành hắn liền không còn cơ hội nào nữa.

Dạ Lăng Hàn lấy huân hương từ trong túi ra, muốn để vào trong phòng Vân Dật.

Biệt thự suối nước nóng này được trang trí theo kiểu thuần Trung Quốc, mỗi phòng đều có một lư hương.

Vân Dật vội vàng về, không có châm hương.

Dạ Lăng Hàn bỏ hương vào, sau khi bật lửa, khói nhẹ từ lư hương thoát ra, nhưng rất nhanh liền biến mất trong không khí.

Đây là hương liệu hắn cố ý nhờ người mua ở nước ngoài hộ, có tác dụng thúc đẩy kì phát tình.

Mùi hương rất nhạt, hương vị tương tự một loại hương vị tươi mát phổ biến trong nước, nhất định Vân Dật sẽ không thể phát hiện.

Dạ Lăng Hàn trốn sau tủ quần áo, chờ Vân Dật tắm xong đi ra liền từ phía sau ôm chặt cậu.

Khoảnh khắc mùi hương quen thuộc kia xuất hiện, Vân Dật liền biết người phía sau là ai.

Cậu không ngờ Dạ Lăng Hàn lại không biết xấu hổ như vậy mà chạy tới đánh lén.

Vân Dật quát lạnh: "Buông ra!"

Đồng thời nhấc khuỷu tay đánh về phía sau.

Dạ Lăng Hàn sớm có phòng bị, nghiêng người né tránh, đồng thời đè Vân Dật lên cửa tủ.

Hắn nhìn từ trên xuống, chăm chú nhìn đôi mắt phiếm hơi nước của cậu, nói: "Nhiên Nhiên, em đừng vội tức giận. Anh chỉ muốn cùng em nói chuyện một chút."

"Tôi và anh không có gì để nói hết." Vân Dật quát lạnh: "Mau cút."

"Em đừng lạnh nhạt với anh như thế mà. Anh thật sự muốn bắt đầu lại với em. Em hãy thử một lần cùng anh đi, chỉ thử một lần thôi. Chỉ cần em nguyện ý ở bên anh, em muốn anh làm cái gì cũng được."

Dạ Lăng Hàn chế trụ hai tay Vân Dật không cho cậu tránh thoát: "Cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em. Chỉ cần em gật đầu, anh sẽ rất vui vẻ. Anh thật sự quá yêu em, anh không thể sống thiếu em."

"Người anh yêu là chính anh, không phải tôi!"

Vân Dật muốn thoát, lại cảm thấy sức lực trên người đang dần biến mất.

Một mùi hương nhàn nhạt trong không khí, mùi hương đó thật thanh nhã, nhưng sau khi hít vào liền cảm thấy như có ngọn lửa nhỏ đốt cháy thần kinh cậu.

Vừa rồi cậu chỉ lo dây dưa với Dạ Lăng Hàn nên không có chú ý mùi hương này.

Chờ cậu nhận ra thì đã bị mùi hương này khống chế.

Thân thể càng ngày càng nóng, Vân Dật nhận ra điểm không thích hợp.

Đôi mắt cậu đột nhiên trừng lớn, đáy mắt tràn ra lửa giận: "Dạ Lăng Hàn, anh tính kế tôi?"