Tuế Tuế từ trong mộng bừng tỉnh, muốn đi uống nước.
Hành lang không có người giúp việc, bé đi đến phòng bên cạnh, đẩy nhẹ cửa một chút cửa liền mở ra.
Tuế Tuế đi vào trong, nghe thấy Vân Dật và Vân Tùng đang nói chuyện.
"Chú Vân, chú chuyển lời cho anh cháu nói cháu đồng ý đính hôn với Dung Thành."
Biểu tình của Vân Tùng rõ ràng đã thả lỏng rất nhiều: "Thiếu gia, cậu có thể nghĩ thông suốt thật sự là quá tốt."
"Dung Thành khá tốt, trước đây bọn cháu đã quen nhau. Quan trọng là cậu ấy chấp nhận Tuế Tuế."
Vân Dật nói: "Có cơ hội cháu sẽ nói chuyện với Tuế Tuế, bây giờ cứ để Dung Thành làm quen với Tuế Tuế đã. Hy vọng là Tuế Tuế cũng có thể chấp nhận cậu ấy."
Vân Tùng cười nói: "Dung thiếu rất ôn nhu, tiểu thiếu gia nhất định sẽ thích cậu ấy."
Sau đó Vân Dật và Vân Tùng nói chuyện một chút về tình hình công ty.
Bọn họ không phát hiện Tuế Tuế lặng lẽ vào lặng lẽ đi rồi.
Tuy rằng Tuế Tuế mới chỉ có 4 tuổi, nhưng bé vẫn nhạy bén cảm thấy được Vân Dật muốn tách ra với Dạ Lăng Hàn.
Hôm nay bé vừa mới biết Vân Dật mẹ của bé, còn chưa có kịp chia sẻ tin tức tốt này với bố đã nghe được tin mẹ tìm bố mới cho bé rồi.
Chú Dung rất tốt, nhưng đó không phải bố của bé! Bé có bố rồi!
Tuế Tuế lấy điện thoại gọi cho Dạ Lăng Hàn nhưng gọi mãi không thấy ai bắt máy.
Bé liên tiếp đánh mấy cuộc liền, cuối cùng thật sự không thể để yên như thế này được bèn chạy đi tìm Vân Dật: "Baba!"
Một tiếng "baba" của Tuế Tuế khiến Vân Dật đứng hình một lúc lâu, cậu ngơ ngác nhìn bánh bao nhỏ đang ôm lấy đùi cậu.
Hôm nay sau khi cùng Tuế Tuế nói ra chuyện đó, Vân Dật liền rất chờ mong bé có thể gọi cậu như vậy, nhưng cậu không dám bức bách Tuế Tuế, muốn cho Tuế Tuế thích ứng trước.
Nhưng cậu không ngờ rằng Tuế Tuế lại trực tiếp gọi cậu như vậy.
Tiếng "baba" này cậu đã chờ rất lâu rồi.
Vân Dật bế Tuế Tuế lên, vì vui mừng mà hai mắt phiếm lệ: "Con gọi ta là cái gì cơ?"
"Baba ạ!" Tuế Tuế nói: "Bố con nói, phụ nữ sinh con mới gọi là mẹ, còn đàn ông sinh con thì phải gọi là baba."
Vân Dật cọ trán bé: "Gọi lại lần nữa xem nào."
"Baba!" Tuế Tuế ôm cổ Vân Dật: "Vừa nãy con gọi điện cho bố con nhưng bố con không có nghe."
Vân Dật nhíu mày: "Đã muộn thế này rồi con gọi cho bố có việc gì sao?"
"Con nhớ bố lắm ạ." Tuế Tuế dẩu miệng, bộ dạng mếu máo sắp khóc: "Con rất nhớ bố, con muốn về nhà!"
Vân Dật cứng đờ, cậu muốn nói lại thôi: "Tuế Tuế, đây....đây cũng là nhà của con."
"Con muốn về nhà, con muốn gặp bố cơ."
Nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, rơi vào trong lòng của Vân Dật.
Cậu ôn nhu dỗ dành nói: "Con ngoan, đừng khóc. Baba cùng chơi với con được không?"
"Không muốn, con muốn về nhà, muốn tìm bố."
Tuế Tuế càng khóc càng thương tâm: "Baba! Chúng ta đi tìm bố đi! Con nhớ bố! Con muốn gặp bố."
"Hu hu hu! Bố ơi! Con muốn gặp bố cơ!"
Tuế Tuế khóc không ngừng, Vân Dật không thể nào dỗ được.
Tiếng khóc của bé đánh động đến Vân Tùng cùng người giúp việc trong nhà, một đám người vây quanh Tuế Tuế không tìm ra cách dỗ.
Cuối cùng, Vân Dật chỉ có thể đồng ý: "Đừng khóc, baba đưa con về gặp bố."
Lúc này Tuế Tuế mới nín khóc mỉm cười.
Vân Dật dùng nước ấm lau mặt cho bé, ôm bé đi ra ngoài cửa.
Trời đã khuya rồi, trên đường có rất ít xe chạy qua.
Vân Dật lái xe, nói với Tuế Tuế bên cạnh: "Con cầm lấy chăn khoác vào, đừng để bị lạnh."
"Baba, baba thật tốt! Yêu baba lắm, moah moah!"
Tuế Tuế nheo mắt cười với Vân Dật, khác hẳn với nhóc con khóc nháo đòi về vừa nãy.
Vân Dật bất đắc dĩ lắc đầu: "Ở nhà hai ngày baba sẽ đến đón con. Đừng quên, cuối tuần này còn phải đi suối nước nóng với chú Dung nhé."
"Vâng ạ!" Tuế Tuế gật đầu, đôi mắt đen nhánh lại đảo đảo suy nghĩ.
Lúc đi suối nước nóng nhất định phải mang theo bố đi, như thế bố với baba mới có thể ở bên nhau.
Xe chạy đến trước cửa, Vân Dật đỗ xe xong xuôi rồi bế Tuế Tuế lên.
Cửa biệt thự đóng chặt, không có bất kì ngọn đèn nào.
Chẳng lẽ Dạ Lăng Hàn đang ngủ?
Vân Dật nói với Tuế Tuế: "Đừng gõ cửa, mở cửa luôn đi con."
Tuế Tuế cúi người tìm đến chỗ ấn dấu vân tay, cửa mở ra.
Hai người mới vừa vào cửa liền nghe được tiếng động kì lạ, tiếng động kia nghe như tiếng thở dốc đang bị đè nén.
Sắc mặt Vân Dật lập tức trở khó coi, tiếng động đó cậu đã quá quen thuộc rồi.
Dường như là theo bản năng mà, cậu đưa tay lên bên cạnh chốt cửa.
Đèn trong phòng khách lập tức sáng lên, đập vào mắt cậu là hai thân ảnh đang chồng lên nhau trong phòng khách.
Dạ Lăng Hàn nằm trên mặt đất, trên người hắn là một Omega quần áo lộn xộn.
Trong không khí tràn ngập mùi tin tức Omega phát tình, kích thích hốc mắt Vân Dật đỏ lên.
Cậu đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm hai người trên mặt đất, ánh mắt u lãnh khiến cho người ta sợ hãi.
Dạ Lăng Hàn luôn miệng nói yêu cậu, sau lưng lại có thể làm chuyện này với Omega khác.
Chỉ trách tại cậu quá ngây thơ, suýt nữa đã tin Dạ Lăng Hàn.
"Bố ơi!" Tuy rằng Tuế Tuế còn nhỏ không biết Dạ Lăng Hàn đang cùng cái người xa lạ kia làm cái gì, nhưng bé biết không thể để ai ôm bố của mình.
Bé giãy xuống khỏi người Vân Dật chạy tới giơ một chân đá vào người Thượng Dụ.
Bé đá vào eo cậu ta, Thượng Dụ ăn đau hất tay khiến Tuế Tuế ngã xuống sàn.
Vân Dật chợt giật mình, cậu chạy nhanh đến tát vào mặt Thượng.
"Tuế Tuế!"
Sau khi đánh Thượng Dụ xong liền chạy đến bế Tuế Tuế: "Có sao không con, có bị đau chỗ nào không?"
"Baba, con không sao." Tuế Tuế nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, cực kì tức giận nói: "Người này thế mà lại dám ôm bố, thật ghê tởm!"
Đúng thật là rất ghê tởm!
Nhìn quần áo lộn xộn của Dạ Lăng Hàn vương đầy sàn nhà, Vân Dật liền ghê tởm muốn chết.
Cỗ lửa giận trong lòng không tài nào áp xuống được, cuồn cuộn bao phủ tâm trí cậu.
Vân Dật đặt Tuế Tuế xuống đất, đi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước lạnh hắt thẳng lên người Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn run rẩy mà tỉnh táo từ trong cơn mê man, đến khi nhìn thấy Vân Dật đang đứng trước mặt, hắn ngạc nhiên trừng lớn mắt: "Nhiên Nhiên ——"
Vân Dật ném mạnh cái chậu xuống đất, tức giận nói: "Dạ Lăng Hàn, anh nghe cho rõ, sau này tôi sẽ không bao giờ đưa Tuế Tuế về đây nữa."
Sau khi nói xong liền bế Tuế Tuế rời khỏi.
Dạ Lăng Hàn hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, hắn cúi đầu nhìn quần áo của mình, lại nhìn ngã Thượng Dụ đang không ngừng vặn vẹo nằm trên mặt đất, cuối cùng hắn cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong không khí nồng nặc mùi tin tức tố, nhưng Dạ Lăng Hàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Hắn đứng lên, từng bước một đi đến trước mặt Thượng Dụ.....
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt của Thượng Dụ mênh mang nước, hắn nhấc chân đạp lên trên lồng ngực cậu ta.
Chân Dạ Lăng Hàn dùng sức, hận không thể dẫm nát tên Thượng Dụ này.
Nếu không phải tại cậu ta, Vân Dật cũng sẽ không hiểu lầm lớn như vậy.
Mối quan hệ hiện tại của bọn họ đã như đi trên băng mỏng rồi, hiện giờ càng thêm khẩn trương.
Thượng Dụ xuất hiện, từng chút từng chút một đẩy Vân Dật vào lòng của Dung Thành.
Như này bảo hắn nhẫn nhịn kiểu gì?
Dạ Lăng Hàn lấy điện thoại gọi cho Chu Tân: "Tìm mấy tên côn đồ tới đây, phải là Alpha, tặng cho bọn hắn chút lễ vật."
Chu Tân tới rất nhanh, phía sau cậu là một đám Alpha vạm vỡ.
Dạ Lăng Hàn chỉ, giống như đang chỉ vào thứ rác rưởi khiến người ta ghê tởm: "Kéo cậu ta ra ngoài, ai cũng được, đánh dấu cậu ta."
Chu Tân nhàn nhạt chỉ huy đám Alpha đằng sau, kéo Thượng Dụ ra ngoài.
Thanh âm rên rỉ của Thượng Dụ càng ngày càng xa, biệt thự nhanh chóng yên tĩnh lại.
Biệt thự to như vậy, lại chỉ còn có một mình hắn.
Dạ Lăng Hàn nằm liệt trên sofa, lồng ngực hắn đau âm ỉ như muốn nổ tung.
Hắn và Vân Dật sao lại đi đến bước này cơ chứ?
Vân Dật bế Tuế Tuế về liền trực tiếp lái xe trở về biệt thự.
Tuế Tuế nhìn thấy tâm trạng của Vân Dật rất xấu, rất ngoan ngoãn trở lại phòng đi ngủ.
Vân Dật nằm ở trên giường không thể ngủ được.
Chuyện xảy ra tối nay khiến cậu cảm thấy bản thân phản ứng quá mức.
Dạ Lăng Hàn đã ly hôn với cậu, bây giờ hai người chẳng có bất kì quan hệ nào.
Muốn đánh dấu ai, muốn ở bên ai là tự do của Dạ Lăng Hàn, không phải cậu cũng sắp đính hôn cùng Dung Thành đó hay sao?
Vì sao lúc nhìn thấy Thượng Dụ cưỡi lên người Dạ Lăng Hàn, trong lòng lại khó chịu, lại tức giận đến vậy.
Điều này thật không bình thường!
Vân Dật bực bội muốn chết, cậu cảm thấy cảm xúc của cậu càng ngày càng không thể khống chế được.
Cậu không thể để tên Dạ Lăng Hàn này cứ chiếm hữu suy nghĩ của cậu nữa, nhất định có thể triệt để quên đi hắn.
Mấy ngày liền Tuế Tuế không có gọi điện cho Dạ Lăng Hàn, Dạ Lăng Hàn cho bé, bé cũng không nghe.
Trong lòng bánh bao nhỏ cực kì tức giận, vì sao bố lại để cái người kia ôm chứ?
Không phải bố thích baba nhất hay sao?
Dạ Lăng Hàn không gọi cho Tuế Tuế được, chỉ có thể lén chạy tới nhà trẻ tìm bé.
Tuế Tuế được thầy Cao đưa đến phòng họp, sau khi bé nhìn thấy Dạ Lăng Hàn liền tức giận nói: "Bố à, bố đi đi! Con không cần bố nữa đâu!"
Dạ Lăng Hàn nhẹ nhàng ôm tiểu biệt nữu vào trong lòng, ôn nhu dỗ dành nói: "Tuế Tuế ngoan, đừng giận bố! Bố mang chocolate Tuế Tuế thích nhất đến nè."
Vân Dật rất nghiêm khắc trong việc ăn uống, cậu không cho Tuế Tuế ăn quá nhiều đồ ngọt. Đã vài ngày rồi Tuế Tuế chưa được ăn chocolate, nhóc con vui vẻ cầm lấy, bóc vỏ rồi cắn một miếng.
Dạ Lăng Hàn vuốt tóc bé nói: "Nhớ bố không?"
Tuế Tuế gật đầu: "Nhớ lắm ạ! Hôm đó baba đưa con đi tìm bố, nhưng bố lại thân thân với chú xấu xa kia, Tuế Tuế không thích! Bố với baba ở bên nhau mới đúng."
Dạ Lăng Hàn kinh ngạc: "Baba?"
Tuế Tuế ngẩng đầu lên rất hãnh diện nói: "Chú xinh đẹp là baba của con, chính là mẹ của Tuế Tuế. Người sinh Tuế Tuế."
"Chú ấy nói với con?"
"Vâng!" Tuế Tuế dùng sức gật đầu.
Trên mặt Dạ Lăng Hàn một chút vui vẻ cũng không có, ngược lại lộ ra bất an trầm trọng.
Vân Dật đã đem sự thật nói với Tuế Tuế, có phải đang muốn giành quyền nuôi con với hắn hay không?
Sau vụ kia của Thượng Dụ, chỉ e rằng Vân Dật sẽ càng thêm kiên quyết muốn đưa Tuế Tuế đi thôi.
Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm tay, hận không thể băm tên Thượng Dụ thành ngàn mảnh.
"Tuế Tuế, ngày trước bố không tốt, chọc cho baba con tức giận, bây giờ baba con không cần bố nữa rồi. Giúp bố theo đuổi baba con được không?"
Dạ Lăng Hàn kéo kéo tay Tuế Tuế, dùng miệng lưỡi mà thương lượng: "Con có đồng ý không?"
"Cuối tuần baba đưa con đi suối nước nóng, đi cùng với chú Dung nữa."
Tuế Tuế cầm chocolate ném vào trong miệng: "Bố à, con phải đi học! Cuối tuần gặp lại, tạm biệt bố!"
Đuôi mắt của Dạ Lăng Hàn sáng lên, vẫy tay với Tuế Tuế: "Cuối tuần gặp! Tạm biệt!"