Dạ Lăng Hàn đột nhiên kéo Vân Dật đi làm mọi người trong phòng đều ngơ ngác.
Triệu tổng hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại: "Tình hình là sao? Dạ tổng muốn đưa Vân thiếu đi đâu?"
Biến cố bất chợt xảy ra khiến Tần tổng đang say rượu cũng tỉnh: "Không phải nói không thân sao?"
Triệu tổng lo sợ bất an: "Tôi cũng không rõ lắm."
Hắn gọi trợ lý tới: "Chạy ra ngoài nhìn xem nào, không chừng lại đánh nhau rồi."
Tần tổng gật đầu: "Chạy nhanh đi xem sao! Vừa nãy nhìn Dạ tổng đáng sợ muốn chết, như là muốn giết người đấy?"
"Tôi gọi điện cho Dạ tổng hỏi một chút."
Triệu tổng gọi điện cho Dạ Lăng Hàn, sau vài chuông điện thoại được kết nối: "Dạ tổng, ngài cùng Vân thiếu đi đâu vậy?"
Dạ Lăng Hàn đưa Vân Dật tới phòng tổng thống, một tay cầm tay Vân Dật, tay khác cầm điện thoại: "Chúng tôi có việc phải đi trước!"
"Đi rồi sao!" Triệu tổng ngây ra.
Hai vị tôn đại Phật ai Triệu tổng cũng không thể trêu vào, hắn thấp thỏm lo âu hỏi: "Vì sao ngài đột nhiên đi rồi? Có phải do chúng tôi làm lỡ việc của hai người không?"
Trên giường lớn, người của Vân Dật nóng hừng hực, cậu khó chịu mà vặn vẹo cơ thể, miệng rên rỉ ái muội.
Ý thức của cậu hỗn loạn, không biết Dạ Lăng Hàn đang nói chuyện với Triệu tổng, cậu muốn thoát khỏi khống chế của Dạ Lăng Hàn, dùng sức mà kéo tay ra: "Dạ Lăng Hàn, mau thả ra!"
Tiếng Vân Dật thở dốc nghe không có chút uy hiếp nào, ngược lại còn giống nghênh cự ái muội nữa.
Bên kia điện thoại Triệu tổng nghe thấy tiếng thì hoàn toàn ngây ra.
Thì ra tin đồn là thật.
Dạ tổng và Vân thiếu là một đôi!
Khó trách đi vội vàng như thế, nguyên lai là do......
"Dạ tổng, ngài có việc gấp! Hôm khác chúng ta lại tụ tập sau."
Triệu tổng cực kì thức thời, nhanh chóng cúp máy.
Tần tổng thấy biểu tình của hắn rất phức tạp, vội hỏi: "Tình hình sao rồi?"
Triệu tổng gian nan mà nuốt nước miếng, "Không...... Không có việc gì. Vân thiếu thấy không thoải mái, Dạ tổng đưa cậu ấy về nhà."
Tần tổng thả lỏng: "Chúng ta tiếp tục!"
Trong phòng bao vô cùng náo nhiệt, nhưng phòng bên trên lại an tĩnh dị thường.
Dạ Lăng Hàn quẳng điện thoại sang một bên, hắn giữ chặt lấy tay của Vân Dật, cẩn thận kiểm tra cổ tay của cậu.
Không có kết ấn đánh dấu.
Cổ tay kia cũng không có.
Đôi mắt của Dạ Lăng Hàn hơi nheo lại, từ trên cao nhìn xuống Vân Dật: "Em không có bị đánh dấu!"
Hắn dùng ngữ khí khẳng định chắc nịch, không còn nghi ngờ nữa.
Nhớ lại lần trước ôm Vân Dật, hắn cũng không có ngửi thấy mùi tin tức tố của Tả Hựu Trạch trên người Vân Dật.
Chẳng qua do tâm tình của hắn không tốt nên không có chú ý tới.
"Buông ra!" Ý thức của Vân Dật rất mơ hồ nhưng vẫn nghe rõ những gì Dạ Lăng Hàn nói.
Cậu cảm thấy rất bất an.
Dạ Lăng Hàn cúi người chặn cậu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng đỏ của cậu: "Vì sao không để Tả Hựu Trạch đánh dấu em?"
Hắn biết rõ Tả Hựu Trạch thích Vân Dật, vậy Vân Dật không bị đánh dấu chẳng lẽ là......
"Trong lòng em vẫn còn có anh."
Dạ Lăng Hàn dùng sức ôm lấy Vân Dật: "Nhiên Nhiên, trong lòng em vẫn còn có anh có đúng không?"
Trái tim của Vân Dật run rẩy, tâm tư của cậu như bị chọc thủng, thẹn quá hoá giận đẩy mạnh Dạ Lăng Hàn: "Không có! Tôi đã sớm quên anh lâu rồi!"
"Nếu em đã quên anh, vậy vì sao không cho Tả Hựu Trạch đánh dấu? "
Ánh mắt thâm thuý của Dạ Lăng Hàn khóa chặt đôi mắt của cậu: "Bên cạnh em nhiều người ưu tú như vậy, chỉ cần em muốn là có thể tìm thấy một người, vì sao em không tìm một người để vượt qua kì phát tình?"
Lời của Dạ Lăng Hàn nói như một đôi tay vạch trần sự thật mà Vân Dật luôn che giấu, nhiều năm như vậy, cậu đều tìm vô số lí do sứt sẹo để thay thế cho dư tình chưa dứt với Dạ Lăng Hàn. Cậu không muốn chấp nhận rằng bản thân vẫn còn yêu hắn.
Lúc trước bị vũ nhục, tổn thương như vậy, sao cậu có thể vẫn còn yêu Dạ Lăng Hàn?
Vân Dật giận dữ hét: "Anh đừng có nghĩ anh đúng nữa! Kì phát tình tôi tìm ai hay không tìm ai không liên quan gì đến anh!"
"Em là vợ của anh, tại sao lại không liên quan đến anh?"
Dạ Lăng Hàn nắm lấy cánh tay Vân Dật, kéo cậu đến trước mặt: "Rốt cuộc em còn muốn trốn tránh đến khi nào nữa? Rõ ràng em còn yêu anh, sao lại không chịu thừa nhận?"
"Tôi không có yêu anh tên hỗn đản này."
Sắc mặt của Vân Dật đỏ bừng, khuôn mặt nhuộm đầy màu tình dục, nhưng ánh mắt lại lạnh đến ghê người: "Lúc trước anh đối xử với tôi như nào, mỗi một việc tôi đều nhớ rõ rành mạch. Dạ Lăng Hàn, hôm nay anh dám đánh dấu tôi, tôi sẽ giết anh. Tôi có thể xoá kết ấn một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai."
"Nhiên Nhiên, em hận anh đến như vậy sao?" Tim của Dạ Lăng Hàn như bị cắt ra, hô hấp thôi cũng đau đớn: "Anh thật sự biết sai rồi! Cầu xin em cho anh thêm một cơ hội. Anh sẽ không bao giờ tổn thương em nữa."
"Dạ Lăng Hàn, tôi đã cho anh cơ hội, là chính anh không biết trân trọng."
Vân Dật muốn đẩy hắn ra nhưng không có sức: "Buông ra! Đừng ép tôi động thủ!"
"Anh sẽ không bao giờ buông tay em."
Dạ Lăng Hàn ôm Vân Dật vào lòng, ôm đến cực kì chặt: "Em có biết không? Lúc anh đưa em cho Tả Hựu Trạch tâm trạng của anh như nào không? Sẽ không có lần nữa đâu em, cho dù.... cho dù em có hận anh, anh cũng sẽ giữ chặt em không buông. Em không bị đánh dấu đủ chứng minh trong lòng của em vẫn còn có anh mà. Nhiên nhiên, anh cầu xin em! Em đừng từ chối anh có được không?"
Cả người Vân Dật đều run, những hồi ức đó với cậu là một sự vô dụng cùng nhục nhã.
Cậu tưởng cậu đã quên, nhưng nó lại khắc ở trong xương cốt, thẩm thấu vào máu thịt, làm thế nào cũng không thể quên.
Cho dù cậu mất kí ức trước kia, lúc gặp lại Dạ Lăng Hàn vẫn bị hắn làm cho rung động.
Người đàn ông này là sỉ nhục đời này của cậu, những cũng là người cậu hết lòng yêu ở kiếp này.
Vân Dật hận Dạ Lăng Hàn đồng thời càng hận bản thân hơn.
Vì sao lại không thể quên được hắn chứ?
Cảm nhận nhiệt độ cơ thể Vân Dật ngày càng cao, Dạ Lăng Hàn biết không thể kéo dài thời gian nữa.
Ngón tay của hắn vươn tới nắm lấy cằm của Vân Dật cúi người chuẩn bị hôn.
Vân Dật tát vào mặt hắn, lạnh giọng nói: "Dạ Lăng Hàn, anh dám!"
Gương mặt của Dạ Lăng Hàn nóng rát đau, môi mỏng nhẹ nhấp, không nói gì.
Nhưng ánh mắt nóng rực của hắn khiến trái tim Vân Dật phát run.
Toàn thân của Dạ Lăng Hàn tản ra tin tức tố của Alpha khiến Vân Dật ngay lập tức cảm thấy nguy hiểm, đồng thời cũng cảm thấy sướng.
Cậu sợ bản thân không chịu được sẽ đầu hàng trước, cậu không thể hạ tiện như trước kia được.
"Cút! Anh cút ngay cho tôi!"
Vân Dật muốn tránh khỏi Dạ Lăng Hàn nhưng lại bị hắn đè cứng trên giường.
Dạ Lăng Hàn cúi người hôn lên môi cậu.
Khoảnh khắc môi răng quyện vào nhau, cả người của Vân Dật run rẩy không ngừng, cảm giác sung sướng mãnh liệt với sự khát cầu được âu yếm đã quét sạch mọi suy nghĩ của cậu.
Dạ Lăng Hàn gia tăng nụ hôn này, hắn khẽ liếm cánh môi của cậu, nếm mùi hương trong miệng ấy.
Đây là hắn hương vị hắn ngày đêm mong nhớ.
Kết thúc nụ hôn sâu, sức lực để mắng chửi của Vân Dật cũng không còn.
Hai mắt cậu mê ly phiếm hơi nước, bộ dạng thở dốc cực kì giống tiểu yêu tinh đi quyến rũ người khác.
Dạ Lăng Hàn bị cậu mê hoặc, trong đầu chỉ có một ý niệm chính là chiếm hữu em ấy.
Đây là người của hắn, tuyệt đối sẽ không nhường cho một bất kì người nào.
Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn mang tính xâm lược khiến Vân Dật nhịn không được muốn trốn tránh: "Dạ Lăng Hàn, tôi cảnh cáo anh......"
Miệng đang nói bị Dạ Lăng Hàn lấp kín.
Dạ Lăng Hàn hôn cậu, đồng thời đưa tay cởi cúc áo sơ mi ra.
Cảm nhận được ngón tay của hắn sờ lên bụng, trong đầu Vân Dật muốn nổ tung.
Cậu không muốn lại bị Dạ Lăng Hàn đánh dấu, không muốn lại giẫm lên vết xe đổ.
Cậu liều mạng giãy giụa nhưng sức lực nhỏ bé không làm nên được điều gì.
Quần áo của Vân Dật bị lột sạch sẽ ném xuống đất, Dạ Lăng Hàn rất nhanh chóng mặt đối mặt với Vân Dật.
Tâm Vân Dật lại trùng xuống.
Chẳng lẽ cậu thật sự lại bị Dạ Lăng Hàn đánh dấu lần nữa?
Bước cuối trong dự đoán không có xảy ra, Dạ Lăng Hàn chỉ là dùng tay giúp cậu, cũng không có hành động quá trớn.
Vân Dật ngạc nhiên trợn trừng mắt, mặt đầy không thể tin.
Dạ Lăng Hàn vậy mà không có làm đến bước cuối.
Dạ Lăng Hàn đè lên người Vân Dật dán sát lỗ tai cậu nói: "Về sau đừng chịu đựng, khó chịu anh sẽ giúp em. Em coi anh thành cái gì cũng được, chỉ cần em vui vẻ là được."
Tim Vân Dật run lên, một cổ cảm xúc khó có thể miêu tả đang nổi lên trong lòng.
Dạ Lăng Hàn giúp Vân Dật bắn ra, sau đó lấy khăn giấy lau sạch cơ thể của cậu.
Chỉ tiếp xúc cỡ này không đủ giúp Vân Dật vượt qua kì phát tình được, ngược lại càng thêm khó chịu.
Dạ Lăng Hàn ý thức được điểm này, lúc muốn theo vào Vân Dật đột nhiên kích động: "Dạ Lăng Hàn, anh dám chạm vào tôi! Tôi......"
Vân Dật nói chưa nói xong, Dạ Lăng Hàn đã nắm lấy cổ tay của cậu: "Có thể sẽ hơi đau, em cố nhịn một chút nhé!"
Giây tiếp theo hắn cúi đầu hé miệng cắn.
Hàm răng cắn rách làn da chỗ tuyến thể, rót tin tức tố của hắn vào là hoàn thành đánh dấu tạm thời.
Tuy rằng tác dụng chỉ trong một thời gian ngắn nhưng có thể khiến Vân Dật qua được cơn đau khi phát tình.
Dạ Lăng Hàn rất muốn hoàn toàn đánh dấu Vân Dật, tạo một kết ấn vĩnh viễn trên người em ấy.
Nhưng hiện tại không thể!
Vân Dật cứng đầu, nếu thật sự bị đánh dấu, khẳng định sẽ đi xoá kết ấn lần thứ hai.
Dạ Lăng Hàn biết xoá kết ấn đau như thế nào, hắn sao có thể để Vân Dật phải chịu thêm đau khổ ấy một lần nữa.
Buông cổ tay của Vân Dật, Dạ Lăng Hàn nhìn làn da bị cắn đau lòng nói: "Để anh bôi thuốc cho em."
Vân Dật cảm nhận được dòng nhiệt trong cơ thể đang chậm rãi lui đi, nhưng nhiệt độ nóng hổi nơi trái tim
vẫn không biến mất, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng.
Dạ Lăng Hàn lấy hòm thuốc xử lí đơn giản vết thương trên cổ tay của Vân Dật.
Cả người Vân Dật mềm nhũn, lúc Dạ Lăng Hàn cúi người bế cậu lên cũng không phản kháng được.
Dạ Lăng Hàn bế cậu đến phòng tắm, xả nước chuẩn bị tắm cho Vân Dật.
"Anh đi ra ngoài!"
Vân Dật lạnh mặt, lườm Dạ Lăng Hàn một cái rồi quay đi.
"Anh lại không phải chưa từng tắm cho em, không có gì phải xấu hổ."
Nghĩ đến việc Vân Dật không có bị Tả Hựu Trạch đánh dấu, tâm trạng của Dạ Lăng Hàn liền cực kì tốt. Hắn liên tục mỉm cười, ôn nhu nói: "Anh chỉ tắm cho em thôi, không làm chuyện khác."
"Cút đi!"
Vân Dật vừa xấu hổ vừa bực, người mà hiện tại cậu không muốn nhìn nhất chính là Dạ Lăng Hàn.
"Em đừng tức giận mà."
Dạ Lăng Hàn sợ Vân Dật ngồi ở bồn tắm sẽ bị lạnh nên vẫn luôn xối nước ấm vào người cậu: "Trong lòng em khó chịu có thể đánh anh mắng anh! Anh sẽ đứng im ở đây cho em đánh."
"Dạ Lăng Hàn, anh rốt cuộc là muốn thế nào?"
Vân Dật nhìn kết ấn trên cổ tay là bực bội muốn chết: "Đừng tưởng rằng anh đánh dấu tôi là tôi sẽ ở bên anh. Cũng đừng nghĩ là tôi vẫn còn yêu anh, tôi chẳng qua chưa tìm thấy đối tượng thích hợp thôi."
"Anh biết!" Dạ Lăng Hàn rất tự giác tự hiểu lấy: "Cho nên anh muốn thực nỗ lực để em có thể yêu anh thêm một lần nữa."