Vân Dật đưa Tuế Tuế về nhà, Vân Tùng đã đứng chờ ở cửa, sau khi nhìn thấy Tuế Tuế liền mỉm cười nói: "Xin chào! Tiểu thiếu gia!"
"Con chào ông!" Tuế Tuế rất lễ phép chào hỏi.
Vân Dật nói: "Chú Vân, phiền chú chuẩn bị phòng cho thằng bé."
"Chú ơi, con muốn ngủ cùng chú cơ." Tuế Tuế ôm chặt lấy cánh tay của Vân Dật, vẻ mặt ỷ lại.
Vân Dật không nỡ từ chối, dặn người giúp việc đem hành lý của Tuế Tuế về phòng mình.
Biệt thự Vân Dật đang ở rất lớn, cậu đưa Tuế Tuế tham quan xong thì cũng đã khuya.
Sau khi Tuế Tuế tắm xong thì ngồi ở trên giường xem TV, điện thoại của bé đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Dạ Lăng Hàn.
【 Ngủ chưa? 】
Tuế Tuế gửi giọng nói: 【 Bố ơi, con chưa ngủ. 】
Dạ Lăng Hàn:【 Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi học. 】
Tuế Tuế: 【 Con phải đợi chú nữa! Chú còn đang tắm! 】
Tuế Tuế nhảy từ trên giường xuống chạy về phía phòng tắm.
Sợ Tuế Tuế chưa thích nghi được với nơi ở mới, lúc đi tắm Vân Dật không có đóng cửa để có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Tuế Tuế rón ra rón rén đi đến cửa phòng tắm, đẩy ra một khe nhỏ. tự
Thằng bé đưa điện thoại vào, camera nhắm ngay vào Vân Dật đang tắm dưới vòi sen, sau đó ấn nút ghi hình.
Một cái video mười giây ngắn ngủi chuyển đến điện thoại của Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn mở video, sau khi nhìn thấy nội dung liền ngây ngẩn cả người.
Người đẹp nóng bỏng đang tắm, không có mosaic che gì hết.
Có thể xem, không thể xem, đều ở trong video. Có thể lộ không thể lộ, cũng đều lộ rồi.
Trong phòng tắm Vân Dật không mặc bất cứ thứ gì, cậu đang đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa.
Nước chảy từ trên xuống dưới dọc theo sống lưng chảy xuống mông, chảy qua đùi rồi rơi xuống sàn nhà tắm.
Thời điểm bọt nước kia rơi xuống, giống như đánh đá lấy lửa, bùng một cái đem ngọn lửa cất giấu ở đáy lòng của Dạ Lăng Hàn ngùn ngụt bốc lên.
Ngọn lửa ấy cháy lan ra tứ chi, cơ hồ muốn đốt cháy hết lý trí của hắn.
Dạ Lăng Hàn cứng.
Bốn năm nay Dạ Lăng Hàn không giải toả nhu cầu, hắn là đàn ông bình thường có nhu cầu sinh lý.
Huống chi cái người đang khoả thân trong video kia là người vợ hắn yêu nữa.
Cổ họng của Dạ Lăng Hàn lên xuống liên tục, hắn chỉ cảm thấy cổ họng khô nóng phát điên.
Hắn giữ lấy mũi, có chất lỏng ấm ấm chảy ra.
Đầu ngón tay màu đỏ càng khiến hắn thêm kích động.
Hắn nhanh chóng ném điện thoại qua một bên, chạy nhanh vào nhà phòng vệ sinh.
Dạ Lăng Hàn th* d** trong nhà vệ sinh.
Quay về phòng ngủ có tin nhắn báo tới.
Tuế Tuế gửi giọng nói: 【 Bố ơi, dáng người của chú xinh đẹp đẹp quá! Bố thích nhìn không? 】
Thằng nhóc thối này đang muốn tra tấn mình hay sao? Dạ Lăng Hàn kêu khổ không ngừng.
Dáng người của vợ hắn đương nhiên là đẹp rồi.
Mỗi một milimet trên người đều quyến rũ, mỗi một bộ phận đều mê người.
Dạ Lăng Hàn liếm môi, trả lời: 【 Đẹp! Muốn nhìn! 】
Vân Dật luôn luôn đẹp, hắn rõ ràng hơn bất kì tên nào.
Tuế Tuế: 【 Vẫn còn có ảnh chụp nữa! 】
Mấy tấm hình được gửi đến, Vân Dật đang dùng khăn lông lau khô người.
Mỗi một tấm đều cực kì đẹp, mỗi một tấm đều câu dẫn người.
Dạ Lăng Hàn đem tất cả video với ảnh chụp lưu lại, còn cài mật mã.
Hắn muốn ôm Vân Dật, muốn hôn, muốn....em ấy...
Hình ảnh hắn tiếp xúc thân mật với Vân Dật bốn năm trước hiện lên trong đầu hắn, Dạ Lăng Hàn lại đứng ngồi không yên.
Thật là sự tra tấn ngọt ngào mà.
Khó khăn áp xuống lửa nóng bên dưới, Dạ Lăng Hàn nằm trên giường xem đi xem lại video kia.
Hiện tại hắn chỉ có thể dùng cách này để nhìn Vân Dật.
Dạ Lăng Hàn nhìn, trong lòng hiện lên chua xót cùng đau lòng.
Vân Dật đã không còn thuộc về hắn, về sau em ấy chỉ nhìn một tên đàn ông khác.
Hắn hoàn toàn trở thành một người qua đường trong cuộc đời Vân Dật.
Dạ Lăng Hàn gác tay lên mắt, che khuất đau xót.
Vân Dật đi ra khỏi phòng tắm thì thấy Tuế Tuế đang chổng mông nằm trên giường ngủ.
Bộ dáng đáng yêu của thằng bé khiến Vân Dật bất giác mỉm cười, lúc đi đến đắp chăn cho Tuế Tuế cậu nhìn thấy điện thoại vẫn còn đang trong tay.
Vân Dật cầm điện thoại lên, không cẩn thận chạm vào màn hình.
Cậu nhìn thấy nội dung trò chuyện giữa Tuế Tuế và Dạ Lăng Hàn.
Đến khi nhìn thấy ảnh của bản thân, Vân Dật hoàn toàn không bình tĩnh nổi nữa.
Cậu nhanh chóng lật xem lịch sử trò chuyện, đến khi nhìn thấy đoạn video kia, khuôn mặt của Vân Dật đỏ bừng như máu.
Đứa nhỏ Tuế Tuế này......
Nhìn về phía bánh bao nhỏ đang hô hấp đều đều kia, Vân Dật tức đến ngứa răng, rất muốn đánh vào mông nhỏ.
Tin nhắn gửi đi đã khá lâu rồi, không có cách nào thu hồi.
Vân Dật chỉ có thể làm bộ không thấy, nhưng trong đầu không thể ngăn được mà nhớ tới câu nói kia của Dạ Lăng Hàn.
"Đẹp! Thích nhìn!"
Cái tên dâm dục Dạ Lăng Hàn này!
Vân Dật mắng một tiếng, kéo cao chăn che lại gương mặt đỏ bừng.
*
Tuế Tuế vẫn ở trong nhà Vân Dật, mỗi ngày Vân Dật đều đưa đón bé đi học.
Mỗi tối Tuế Tuế đều gọi điện cho Dạ Lăng Hàn, Vân Dật không có can thiệp.
Rốt cuộc Dạ Lăng Hàn cũng là bố của Tuế Tuế, chuyện của cậu cùng Dạ Lăng Hàn không liên quan đến con.
Vân Dật còn mở chi nhánh truyền thông ở thủ đô này, nên gần đây cậu rất bận.
Điều đó có nghĩa là khó có thể tránh khỏi xã giao, Vân Dật đã từ chối nhiều lần, lần này chỉ đành chấp nhận.
Lần này là ở một khu giải trí cao cấp.
"Vân thiếu, ngài thật đúng là khó gặp nha!"
Triệu tổng đi đến ngồi bên Vân Dật, vỗ vai cậu với vẻ mặt thân thiện.
Vân Dật hơi hơi mỉm cười: "Gần đây tương đối nhiều việc, chậm trễ Triệu tổng."
"Sao có thể nói như vậy chứ! Vân thiếu đến đây, đó là vinh hạnh của chúng tôi."
Triệu tổng cực kì khách khí, một phen khen tặng nói.
Những người đang ngồi ở đây đều là những nhân vật có uy tín ở thủ đô, nhưng vẫn phải nể mặt Vân Dật.
Dù gì thì Vân Dật có Vân gia chống lưng, chú lại là tổng thống ở nước Vân Lai.
Bối cảnh như vậy, không ai dám chọc.
Ăn được một nửa, cửa bỗng nhiên được mở ra.
Vân Dật đang cùng Triệu tổng nói chuyện phiếm, nghe thấy có người nhẹ nhàng gọi "Dạ tổng" biểu tình của cậu cứng lại, theo bản năng mà quay đầu đối diện với đôi mắt thâm trầm của Dạ Lăng Hàn.
Cặp mắt kia nhìn thấy cậu liền lập tức tỏ ra vui mừng.
Ánh mắt nóng bỏng của Dạ Lăng Hàn khiến Vân Dật không được tự nhiên, cậu đành né tránh ánh mắt. . Hã𝑦 𝒕ìm đọc 𝒕гa𝗇g chí𝗇h ở ﹏ 𝙏гùm𝙏гu𝑦ệ𝗇.𝗩𝐍 ﹏
Triệu tổng đi đến chào hỏi Dạ Lăng Hàn: "Ngọn gió nào đưa Dạ tổng đến đây vậy?"
"Tôi nghe Tần tổng nói có kịch bản không tồi, bảo tôi đầu tư nên đến xem."
Lời Dạ Lăng Hàn là lời nói thật, hắn thật sự chỉ tới đầu tư.
Gặp được Vân Dật hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn.
Tần tổng nói: "Huyền huyễn kịch, hiệu ứng cần nhiều tiền. Dạ tổng của chúng ta chính là đại kim chủ, mấy trăm triệu với cậu ấy mà nói không đáng kể chút nào."
Dạ Lăng Hàn nói: "Tiền của tôi cũng không phải gió thổi tới, cũng phải nhìn xem cái kịch bản này thế nào? Diễn viên như thế nào! Tôi nói trước, có thể mời diễn viên lưu lượng, nhưng bắt buộc phải biết diễn. Tôi cũng không phải là lấy tiền ra ném chơi."
Tần tổng nhìn về phía Vân Dật: "Diễn viên chúng tôi tính mời nghệ sĩ ở công ty của Vân thiếu. Dạ tổng với Vân thiếu hẳn là quen nhau rồi! Hai người đã từng quay chung game show."
Vân Dật nói: "Có quen, không thân."
Một câu không thân xem như hoàn toàn vạch rõ giới hạn với Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn nhìn cậu bằng ánh mắt ai oán.
Con cũng có rồi, còn nói không thân!
Vân Dật giả ngơ không thấy ánh mắt hờn trách của hắn, ung dung thản nhiên ngồi uống trà.
Dạ Lăng Hàn biết cậu sẽ không ở nơi đông người mà để ý hắn nên cũng không hề nói thêm cái gì. Bất cứ đề tài nào liên quan đến hai người là Dạ Lăng Hàn đều lảng tránh.
Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, Triệu tổng đề nghị đến KTV hát.
Sau khi nhận phòng, Triệu tổng đặc biệt gọi thêm mấy Omega trẻ tuổi đến nữa.
Tần tổng hét lên: "Lão Triệu, cậu tìm người kiểu gì vậy? Không khác gì đầu gỗ cả, chạm vào cũng không phản ứng gì."
Lúc đang ăn tiệc Tần tổng đã uống không ít rượu, động tác của hắn rất càn rỡ, không cố kỵ chỗ nào hết.
Vân Dật nhíu mày, không thích bầu không khí dâm loạn như thế này.
Dạ Lăng Hàn thấy cậu khó chịu, muốn nhắc nhở Triệu tổng một vừa hai phải, lời còn chưa nói ra, Triệu tổng đột nhiên thần bí cười cười: "Cho mọi người xem điều thú vị!"
Triệu tổng lấy một lư hương trong tay hội sở giám đốc, có khói nhẹ lượn lờ bay ra khỏi lư hương, một mùi hương nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.
Mùi hương kia không nồng đậm, thanh thanh đạm đạm, rất là dễ ngửi.
"Lão Triệu, cái đó để làm gì?"
Tần tổng dựa vào sô pha, ôm một thiếu niên Omega.
Triệu tổng nói: "Đây không phải là hương tầm thường đâu."
Tần tổng ngửi ngửi: "Là hương xịn, nhưng cũng không có gì đặc biệt. Hương này còn có thể thăng thiên à?"
Triệu tổng chỉ cười không nói.
Đột nhiên, một tiếng rên rỉ vang lên.
Ngay sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba......
Những Omega trở nên bất thường, cả đám đều đỏ mặt, thở hổn hển......
Bên trong huân hương có trộn một ít mùi độc thuộc về Omega khi phát tình.
Dạ Lăng Hàn đột nhiên trừng lớn mắt, quát lên: "Trong hương này có gì đó phải không?"
"Bên trong này có thuốc thúc giục phát tình." Triệu tổng cười nói: "Để mấy tên nhóc kia biểu diễn cho đại gia một chút, xem Omega phát tình như thế nào. "
"Cậu nói cái gì?" Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn nháy mắt trở nên âm trầm.
"Dạ tổng ngài đừng kích động, huân hương này không có ảnh hưởng gì đến Alpha với Beta cả."
Tên Triệu tổng kia nói còn chưa xong, Dạ Lăng Hàn hất lư hương đi
Hắn gầm nhẹ nói: "Mau cửa mở ra."
Lư hương kia mới đốt trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng mùi hương đã hoàn toàn tràn ngập ở trong không khí.
Mấy cậu thiếu niên Omega đều có phản ứng rõ ràng, bởi vì bị thúc giục phát tình nên bọn họ lần lượt phát tình.
Mùi hương đó ảnh hưởng khá lớn tới Vân Dật, dòng nhiệt quen thuộc bắt đầu xuất hiện....
Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn đột nhiên mất khống chế, Triệu tổng rất buồn bực: "Dạ tổng, ngài đừng kích động! Chỉ là chơi bời mà thôi, sẽ không làm quá phận."
Dạ Lăng Hàn không rảnh đi mắng hắn, hắn nhanh chóng đẩy người ra, mở một đường đi đến chỗ Vân Dật. Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay Vân Dật kéo cậu vào trong lòng.
Ý thức của Vân Dật dần trở nên mơ hồ, sau khi bị Dạ Lăng Hàn cầm tay liền theo bản năng mà muốn tránh thoát.
Dạ Lăng Hàn mạnh mẽ kéo cậu ra ngoài, đưa cậu đi về hướng ít người.
"Dạ Lăng Hàn, mau buông tay!"
Bởi vì nguyên nhân do huân hương, Vân Dật đột nhiên phát tình, hiện tại cậu không khống chế được chính mình.
Đặc biệt là Dạ Lăng Hàn đang gần ngay trước mắt, mùi hương trên người hắn có sức hấp dẫn cực lớn tới Vân Dật.
"Nhịn một chút, anh đưa em đến chỗ an toàn."
Dạ Lăng Hàn thấy Vân Dật thất tha thất thểu đi không xong, hắn cúi người bế Vân Dật lên, đi nhanh đến phòng nghỉ cho khách.
"Dạ Lăng Hàn, anh mau thả tôi xuống!"
Vân Dật giãy giụa muốn cách xa Dạ Lăng Hàn ra một chút, nhưng trên người không có sức, không có cách nào kháng cự.
"Em yên tâm, anh sẽ không chạm vào em."
Dạ Lăng Hàn nỗ lực khống chế dục vọng đang quấy nhiễu trong cơ thể, tận dụng mọi khả năng để giữ thanh tỉnh.
Vân Dật phát tình đối với hắn mà nói cũng là một loại tra tấn.
Không chỉ có thân thể, còn là tâm tình.
Dạ Lăng Hàn bế Vân Dật lên giường, chuẩn bị gọi cho Tả Hựu Trạch.
Vân Dật phát tình, cũng chỉ có Tả Hựu Trạch có thể giúp em ấy.
Điện thoại còn chưa kết nối được, Dạ Lăng Hàn thấy có một lọ thuốc rơi ra từ trong túi áo của Vân Dật.
"Thuốc gì đây?"
Hắn sợ Vân Dật uống thuốc lung tung liền đi đến nhặt lọ thuốc lên.
"Tại sao em lại dùng thuốc ức chế?"
Trong lòng của Dạ Lăng Hàn đầy kinh ngạc.
Vân Dật đã bị Tả Hựu Trạch đánh dấu, lúc phát tình có người bên cạnh sẽ bớt khổ sở hơn, vì sao em ấy vẫn mang theo thuốc ức chế?
"Mau trả thuốc cho tôi!"
Vân Dật nhào đến đi muốn cướp nhưng bị Dạ Lăng Hàn né tránh, sau đó theo bản năng nắm lấy cổ tay của Vân Dật.
Giây tiếp theo hắn vén cổ tay áo sơ mi lên.
Trên cổ tay trắng nõn của Vân Dật không có bất cứ dấu vết gì.
"Kết ấn đâu?"
Dạ Lăng Hàn mặc kệ Vân Dật phản kháng, kiểm tra hai cổ tay của Vân Dật.
Kết ấn mất rồi.
Hắn không thể tưởng tượng được, ngơ ngẩn mà nhìn Vân Dật: "Em không có bị đánh dấu?"