Không khí như ngưng đọng lại, Kỷ Nhiên nói câu kia khiến không khí xung quanh lặng thinh.
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm Kỷ Nhiên. Sau khi cậu bình tĩnh, nhớ lại câu vừa rồi mình nói thì lập tức lạnh người.
Nếu Dạ Lăng Hàn nghi ngờ đứa nhỏ này......
Kỷ Nhiên không dám nghĩ tiếp nữa, cậu biết hậu quả sẽ rất đáng sợ. Theo bản năng cậu ôm bé con chặt hơn, ánh mắt lại liếc sang bên cạnh.
Cậu sợ để lộ dấu vết nên không dám đối mặt với Dạ Lăng Hàn.
Không khí càng lúc càng khẩn trương, người phản ứng lại đầu tiên là "bố" đứa nhỏ.
Anh ta chọc nhẹ vào eo người phụ nữ, người phụ nữ lập tức phản ứng, nói với Kỷ Nhiên: "Cậu này, cậu ôm lâu như vậy chắc cũng mỏi tay rồi. Để tôi bế cho."
Kỷ Nhiên sửng sốt, chần chừ không muốn đưa bé con cho cô.
Cậu ôm chưa có đủ!
"Nhiên Nhiên, mau đưa đứa bé cho người ta đi. Em không thấy mẹ đứa bé sốt ruột rồi sao."
Dạ Lăng Hàn thấy Kỷ Nhiên không có phản ứng gì, duỗi tay bế bé con lên.
Giây phút bé con rời khỏi vòng tay, Kỷ Nhiên thật sự rất muốn đứng lên cướp lấy con.
Chân cậu đã có thể đi lại, lúc đang phẫu thuật Vân Tùng dặn bác sĩ chữa cho cậu.
Kỷ Nhiên dùng hết sức lực toàn thân mới có thể áp xuống cảm xúc mãnh liệt ấy.
Hiện tại cậu không thể để lộ sơ xuất nào, nếu không Dạ Lăng Hàn sẽ biết hết bí mật của cậu.
Dạ Lăng Hàn mới đầu là muốn bế bé con đưa cho người phụ nữ kia, nhưng khoảnh khắc ôm bé con trong tay, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một chút tình cảm mãnh liệt với đứa bé, cảm giác ấy hắn không thể hình dung được.
Cúi đầu nhìn bé con trong lòng, bỗng Dạ Lăng Hàn cảm thấy xúc động muốn rơi lệ.
"Này...... Đứa bé này thật đáng yêu!"
Âm thanh mang chút nghẹn ngào.
Kỷ Nhiên quen Dạ Lăng Hàn lâu như vậy, mỗi lần hắn nói chuyện đều mang theo khí thế kiêu ngạo doạ người, lãnh khốc ngạo mạn, không giống như bây giờ, vừa run rẩy vừa ôn nhu.
Dạ Lăng Hàn lạ lùng như vậy khiến Kỷ Nhiên hơi thấp thỏm.
Cậu sợ Dạ Lăng Hàn biết bé con trong tay hắn chính là con trai của bọn họ.
Đây là một nước cờ nguy hiểm nhưng Kỷ Nhiên rất muốn gặp con nên không rảnh lo nhiều.
Cậu hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái.
Cặp vợ chồng giả mạo kia cũng phản ứng lại, người phụ nữ lập tức nói: "Vẫn là để tôi ôm đi, phiền hai cậu quá rồi."
Cô vươn tay về phía Dạ Lăng Hàn, ý muốn lấy lại đứa bé.
Trong lòng Dạ Lăng Hàn lại xuất hiện một cảm xúc kì quái, giống như người này đang muốn cướp lấy đứa con bé bỏng của hắn vậy.
Nhưng rõ ràng đứa bé này không phải con của hắn, con của hắn đã không còn trên đời này nữa rồi.
Dù không muốn nhưng thực sự không còn.
Lúc đưa trả bảo bảo, trong mắt của Dạ Lăng Hàn tỏ ra không muốn, ba người còn lại đều nhìn ra được.
Ai cũng hãi hùng không thôi, cảm thấy vài giây ngắn ngủi lại dài như hàng ngàn thế kỉ.
Cũng may người phụ nữ thuận lợi bế được bảo bảo, lập tức ôm chặt bé, đồng thời nhẹ nhàng dỗ dành.
Nhưng bảo bảo vừa quay trở về chỗ cô ta thì lập tức khóc oe oe, tiếng khóc khiến người ta nghẹn ngào.
Người phụ nữ đó dỗ mãi không được, đầu đã đổ đầy mồ hôi.
Bảo bảo khóc, Kỷ Nhiên với Dạ Lăng Hàn liền lo lắng.
Dạ Lăng Hàn nhíu mày, khuôn mặt khá âm trầm: "Đứa bé này hẳn là mới sinh được mấy ngày đi? Sao có thể để nó khóc như thế mãi được! Bệnh viện này nhiều bác sĩ như vậy cũng không nghĩ ra cách nào hay sao?"
"Này......" Người phụ nữ cũng không ngờ rằng Dạ Lăng Hàn đột nhiên tức giận, cô luống cuống tay chân đứng ở đó.
Kỷ Nhiên sợ Dạ Lăng Hàn sẽ nhìn ra điều gì đó, nói với người phụ nữ: "Hay là để tôi bế bé đi!"
Người phụ nữ lập tức đưa bé con cho cậu.
Bảo bảo vừa nằm vào trong ngực của Kỷ Nhiên thì lập tức không khóc nữa.
Một màn thần kì này khiến Dạ Lăng Hàn rất kinh ngạc, nhưng hắn cũng không có nghĩ nhiều.
Kỷ Nhiên biết bé con không ăn được gì, cậu hỏi: "Có phải bé con đói bụng không?"
"Đúng là đến giờ uống sữa rồi." Người phụ nữ đi về một phía lấy sữa bột, sau đó đem bình sữa đưa cho Kỷ Nhiên: "Phiền cậu giúp tôi cho bé uống sữa! Đứa bé này hay khóc nên không thể cho uống sữa được. Cậu thật có duyên với thằng bé, cậu vừa bế cái thằng bé ngừng khóc luôn."
Kỷ Nhiên nhận lấy bình sữa cho bé uống.
Lần đầu làm ba nên cậu không biết cho trẻ con uống sữa như nào, người phụ nữ đứng bên cạnh chỉ cho cậu.
Kỷ Nhiên rất nghiêm túc nghe.
Miệng nhỏ của bé con ngậm lấy núm vú cao su, cái miệng hút sữa trông cực kì đáng yêu.
Trái tim Dạ Lăng Hàn rung lên, hắn có chút không nhịn được nói: "Có thể để anh cho bé uống sữa được không?"
Kỷ Nhiên không muốn cho Dạ Lăng Hàn tiếp xúc với bé con quá nhiều, nhưng khi nghe thấy giọng nói hơi nài nỉ của hắn thì không nỡ từ chối.
Cậu đưa bé con với bình sữa cho Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn vừa vui vừa sợ, đôi mắt kia vẫn cẩn thận nhìn bé con trong lòng.
"Nhiên Nhiên, hình như thằng bé đang cười ấy."
"Em nhìn xem lúc bé con ăn sữa đáng yêu thật đấy!"
"Bé con sao lại nhỏ thế nhỉ, em nhìn cái tay chúm chím này đi, còn chẳng bằng một nửa tay của anh nữa."
"Lông mi của bé con dài quá, trông thật xinh đẹp!"
Dạ Lăng Hàn như vừa mới phát hiện ra vùng đất mới, không ngừng khai thác các thứ quý giá trên người bé con.
Sau khi uống xong sữa, bảo bảo chớp mắt vài cái liền ngủ luôn.
Dạ Lăng Hàn vẫn còn ôm bé, tuy tay có hơi mỏi nhưng hắn không muốn rời bé.
Thời gian đã qua khá lâu rồi, người phụ nữ sợ trên đường xảy ra vấn đề, cô nói với Kỷ Nhiên: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi phải về nhà rồi."
"Sao hai người không ở lại bệnh viện?" Dạ Lăng Hàn có chút không muốn, nếu ở bệnh viện thì hắn còn có thể đi hỏi xem bọn họ ở phòng nào, rảnh rỗi có thể đi thăm bé con.
Người phụ nữ nói: "Nhà của chúng tôi ở gần đây, hôm nay đến để massage thôi. Bác sĩ nói nên thường xuyên massage cho em bé."
Nói đến mức này rồi thì bắt buộc phải trả bé cho bố mẹ của bé.
Dạ Lăng Hàn lưu luyến không rời đưa bé con cho người phụ nữ kia.
Trước khi đi, Kỷ Nhiên vẫn kịp nắm bàn tay lộ ra của bé con.
"Ngày mai hai người có đến đây nữa không?"
Người phụ nữ nói: "Vẫn còn nhiều đợt massage nữa, hẳn là sẽ gặp thôi."
"Chúng tôi vẫn có thể gặp bé con sao?"
Kỷ Nhiên cho rằng nếu có thể gặp con một chút thì sẽ đỡ nhớ được mấy ngày.
Nhưng cậu đã đánh giá quá cao bản thân, sau khi thấy con cậu còn chẳng muốn tách khỏi thằng bé nữa.
Dạ Lăng Hàn cũng có ý này, hắn kéo người đàn ông qua một bên, thấp giọng nói: "Con trai của tôi với người yêu tôi không may bị sinh non, gần đây tâm trạng của em ấy không tốt lắm, cảm xúc cũng thay đổi. Hôm nay nhìn thấy em ấy vui vẻ tôi cũng vui theo. Em ấy thích con của hai người lắm, vậy nên lúc hai người đưa bé đến massage có thể cho em ấy gặp một lát được hay không?"
Người đàn ông là người của Vân Tùng, nhiệm vụ chính của hắn là đưa bé con tới gặp Kỷ Nhiên. Nghe thấy yêu cầu của Dạ Lăng Hàn đương nhiên sẽ không từ chối.
"Đứa bé này nhà tôi ai ôm cũng khóc, người yêu cậu vừa ôm đã nín thì đây hẳn là duyên phận."
Dạ Lăng Hàn không hoài nghi chút nào, ngược lại nói cảm ơn rất nhiều lần.
Sau khi hai người đưa bé con đi, Dạ Lăng Hàn với Kỷ Nhiên vẫn còn lưu luyến.
Hai người ở trong vườn hoa một lúc mới trầm mặc quay về phòng.
Dạ Lăng Hàn phát hiện Kỷ Nhiên thất thần liên tục, lúc nãy hắn có hỏi Kỷ Nhiên muốn ăn cái gì, Kỷ Nhiên không có trả lời hắn.
Từ sau khi gặp đứa bé ấy, Kỷ Nhiên như bị câu mất hồn.
Dạ Lăng Hàn sợ cậu tức cảnh sinh tình, nắm lấy tay cậu nói: "Nhiên Nhiên, em đang nghĩ gì vậy?"
(Tức cảnh sinh tình ở đây là nhìn thấy cảnh là tâm trạng sẽ thay đổi theo.)
Kỷ Nhiên lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Em không nghĩ gì hết."
"Đứa bé hôm nay gặp ở trong vườn hoa thật sự rất đáng yêu!"
Dạ Lăng Hàn rất nghiêm túc nói: "Chúng ta cũng có thể sinh một bé con đáng yêu như vậy. Lần này anh sẽ không bắt ép em nữa, nếu em nguyện sinh con thì chúng ta sẽ sinh, nếu em không muốn sinh thì chúng ta đi thụ tinh ống nghiệm."
Kỷ Nhiên kinh ngạc nhìn hắn: "Em......"
Đột nhiên cậu không biết trả lời Dạ Lăng Hàn như thế nào.
Hiện tại từng lời nói hành động của Dạ Lăng Hàn đều ngoài dự đoán của cậu.
"Nhiên Nhiên, anh vẫn luôn muốn nói với em......"
Đột nhiên Dạ Lăng Hàn lấy ra một cái hộp nhung đỏ trong túi áo, sau đó quỳ một chân xuống đất.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi này khiến Kỷ Nhiên không kịp phản ứng, Dạ Lăng Hàn quỳ trước mặt cậu mở hộp nhung ấy ra.
Bên trong hộp là một đôi nhẫn bạch kim, kiểu dáng đơn giản nhưng mỗi một chi tiết đều rất tỉ mỉ.
Nhìn thấy đôi nhẫn lấp lánh ấy, trái tim của Kỷ Nhiên bắt đầu loạn nhịp.
"Chiếc nhẫn này......"
Mắt của Kỷ Nhiên không khống chế được kinh ngạc, cậu nhận ra thiết kế của chiếc nhẫn này, là bản phác hoạ năm cậu hai mươi tuổi đã thiết kế.
Khi đó cậu với Dạ Lăng Hàn đang yêu nhau cuồng nhiệt, cậu thiết kế chiếc nhẫn này là chuẩn bị cho hôn lễ của hai người.
Nhưng sau đó nhẫn cứ thế mà bị lãng quên.
Bởi vì Dạ Lăng Hàn đối xử với cậu càng ngày càng lạnh nhạt, mối quan hệ của bọn họ chậm rãi biến thành như này.
"Nhẫn này tháng trước anh đã ra nước ngoài định chế, kế hoạch là đợi em sinh xong anh sẽ cầu hôn. Không ngờ rằng......"
Đáy mắt của Dạ Lăng Hàn hiện lên khổ sở, nhưng rất mau liền bị hắn gạt đi: "Nhiên Nhiên, chúng ta phục hôn đi! Mọi việc trước kia mong em bỏ qua hết đi, từ nay về sau anh sẽ đối xử tốt với em."
Dạ Lăng Hàn rất nghiêm túc, trong ánh mắt kèm theo chờ mong và cầu xin, hai bàn tay của hắn có hơi run rẩy.
Bây giờ hắn rất sợ Kỷ Nhiên sẽ từ chối hắn.
Nếu Kỷ Nhiên từ chối thì hắn biết làm cái gì bây giờ?
Hắn thật sự rất yêu người này, yêu rất sâu đậm.
Hắn sẽ không rời bỏ Kỷ Nhiên! Nếu không có Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn không biết hắn sẽ biến thành cái dạng gì nữa?
Dạ Lăng Hàn đầy thâm tình nói khiến Kỷ Nhiên ngây ra.
Cậu đã tưởng tượng đủ thứ, lại chưa bao giờ nghĩ tới Dạ Lăng Hàn sẽ ngỏ ý cầu hôn.
"Tôi......"
Kỷ Nhiên vừa mới nói được một chữ đã bị Dạ Lăng Hàn ngắt lời: "Nhiên Nhiên, anh xin em! Xin em đừng nói lời từ chối anh! Xin em đừng nói! Anh thật sự không muốn nghe! Trước kia chúng ta sống rất tốt, em đã quên hết rồi sao? Chỉ cần chúng ta phục hôn chúng ta sẽ trở lại như ngày xưa, được không em? Xin em hãy tin anh, anh sẽ không để em phải chịu bất cứ uỷ khuất nào cả, anh đã nói chuyện với người trong nhà rồi, bố mẹ anh sẽ không gây khó dễ cho em nữa."
Nhìn người đàn ông trước mặt cực kì gấp gáp, vẻ mặt cầu xin của hắn ngay lập tức chọc vào trái tim của Kỷ Nhiên.
(Mé nó, tớ đợi ngày này lâu lắm rồi, nhưng chưa có hành hắn tớ đã sắp tha thứ cmnr:))) tác giả thần kì thật đấy, nhưng chỉ mủi lòng tí xíu thuiii, không có chấp nhận thật đâu!!"