Kỷ Nhiên nằm trên giường, trong đầu quanh quẩn biểu cảm của Dạ Lăng Hàn khi hắn xông ra ngoài.
Cậu nhìn thấy uỷ khuất với thương tâm trên mặt Dạ Lăng Hàn, không có bất cứ cảm xúc phẫn nộ nào.
Dạ Lăng Hàn như thế khiến Kỷ Nhiên cảm thấy xa lạ vượt qua ngoài tưởng tưởng của cậu.
Chẳng lẽ Dạ Lăng Hàn thật sự yêu cậu?
Cậu đã từng tự hỏi như vậy rất nhiều lần, nhưng sau đó lại nhận về kết quả rất thống khổ.
Hiện tại cậu không dám tự hỏi nữa, cậu thật sự không chịu nổi tổn thương nữa rồi.
Kỷ Nhiên nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ở trong đầu, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi.
Không lâu sau, người giúp bưng một bát canh đến.
Người giúp việc đi đến cạnh mép giường, Kỷ Nhiên mở mắt nhìn: "Cậu Kỷ, cậu gọi canh sao?"
Kỷ Nhiên gật đầu.
Người giúp việc nâng cậu dậy, từ từ đút canh cho cậu uống.
Kỷ Nhiên uống xong rồi nhưng người giúp việc vẫn chưa đi.
Người giúp việc vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, cô nghe thấy trận cãi nhau Kỷ Nhiên với Dạ Lăng Hàn.
Biết can thiệp vào việc của chủ là không đúng, nhưng vẫn nhịn không được mở miệng nói: "Cậu Kỷ, Dạ thiếu thật sự rất quan tâm cậu. Lúc cậu đang phẫu thuật nên chắc không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Bác sĩ để Dạ thiếu phải lựa chọn giữa giữ nhỏ hay giữ lớn, Dạ thiếu đã cãi nhau với ông bà chủ. Ông chủ bắt cậu ấy ký tên giữ đứa nhỏ, nhưng Dạ thiếu một mực không đồng ý."
Trái tim của Kỷ Nhiên đập thình thịch, cậu nhớ tới vết thương trên mặt Dạ Lăng Hàn, chẳng lẽ......
"Vết thương trên mặt anh ta là do việc này sao?"
Người giúp việc thở dài: "Ông chủ gọi rất nhiều bảo tiêu đến giữ lấy cậu ấy ép cậu ấy kí tên. Dạ thiếu không nghe liền lập tức xông vào đánh nhau với bảo tiêu. Ầm ĩ lắm! Cuối cùng viện trưởng phải đi ra nhắc nhở nói đây là bệnh viện, không thể gây ồn ào. Nếu không......"
Nếu không thế nào? Cô còn chưa nói xong, Kỷ Nhiên đã có chút không dám nghĩ tiếp.
Trái tim đập thình thịch sau khi đã chết lặng rất lâu rồi, dần ngoi lên sau một đống vết thương chồng chất.
Người giúp việc đi lúc nào Kỷ Nhiên cũng không rõ, trong đầu cậu cứ quanh quẩn câu nói kia của Dạ Lăng Hàn: "....Vì cái gì mà nhất định phải là em?"
Vì cái gì chứ? Là bởi vì yêu cậu sao? Phải không?
Kỷ Nhiên hơi sợ hãi, cậu không dám đi kiếm câu trả lời.
Nếu hắn lại lừa cậu thì phải làm sao bây giờ?
Cậu đã phải trả giá bằng trái tim, bằng tôn nghiêm, không thể lấy nốt tự do ra để đánh đổi lấy tình yêu này của hắn được.
Cái biệt thự đó chẳng khác gì cái nhà tù lạnh lẽo, cậu không muốn ở đó một chút nào!
Cậu không phải chim hoàng yến của bất cứ ai cả, cậu là một cá thể tự do.
Dạ Lăng Hàn ngồi bên ngoài mấy tiếng đồng hồ xong mới quay trở lại.
Kỷ Nhiên đã ngủ, một nửa sườn mặt chìm dưới gối, sắc mặt đã khá hơn chút nhưng vẫn trắng bệch.
Dạ Lăng Hàn ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn.
Từ tối qua đến giờ, hơn hai mươi tiếng đồng hồ hắn chưa chợp mắt, nhưng hắn cũng không ngủ nổi.
Hắn sợ hắn vừa nhắm mắt là sẽ có chuyện gì đó phát sinh thêm.
Bảo bảo đã không còn, hiện tại hắn chỉ còn mỗi Kỷ Nhiên, hiện tại phải giữ lấy em ấy.
Chỉ cần Kỷ Nhiên khoẻ mạnh là phúc lắm rồi.
Hắn quá yêu người này rồi, yêu đến không thể kìm chế cứ thế chìm vào vực sâu.
Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay Kỷ Nhiên đặt lên môi hôn hôn.
Trán hắn chạm nhẹ vào mu bàn tay của cậu, nhẹ giọng nỉ non: "Nhiên Nhiên ——"
Tuy rằng có thuốc giảm đau nhưng miệng vết thương vẫn nhức nhối.
Khi Kỷ Nhiên bị cơn đau ép tỉnh thì thấy Dạ Lăng Hàn ngồi bên cạnh nắm lấy tay cậu.
Cậu nghe được câu "Nhiên Nhiên" kia, chứa đầy tình cảm.
Giây phút ấy cậu có chút hoảng hốt nghĩ rằng bản thân đang ở trong mộng.
Người bên cạnh cậu thật sự là Dạ Lăng Hàn sao?
*
Trong lúc Kỷ Nhiên đang nằm viện, tình hình phía bên Vân Tùng tệ đến không thể tệ hơn.
Em bé vẫn khóc không ngừng, mấy Omega thay phiên nhau chăm sóc vẫn không thay đổi kết quả gì.
Nhiều lần bé khóc đến nỗi chớ hết sữa vừa uống xong ra.
Không hấp thụ được gì, đứa bé đã yếu giờ càng yếu hơn. Vân Tùng nhìn tình hình, bất đắc dĩ phải liên lạc cho Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên ngồi trên giường bệnh, nhìn thấy tin nhắn của Vân Tùng thì hoảng sợ không thôi.
Cậu rất lo cho đứa bé. Nhưng cậu chưa thể xuất viện, không có cách nào đi gặp con được.
Vì lo lắng quá mức nên vài ngày liên tiếp Kỷ Nhiên đều ăn không ngon ngủ không yên, vừa nhắm mắt lại thì khuôn mặt non nớt của con trai lại hiện ra.
Cho dù đã cố gắng ngủ nhưng vẫn bị ác mộng đánh thức. Kỷ Nhiên thật sự không chịu được việc nhớ con, cậu nhắn tin cho Vân Tùng bảo ông tìm cách đưa bé đến.
Dạ Lăng Hàn chưa nhìn thấy bảo bảo, cho dù bế bé trước mặt hắn hắn cũng sẽ không hoài nghi. Kỷ Nhiên bí quá hoá liều, cậu rất muốn gặp lại con.
Hôm sau, Kỷ Nhiên dậy rất sớm, vừa thức giấc đã gọi người giúp việc đưa đi rửa mặt. Cậu không ở cữ như các Omega khác, Kỷ Nhiên cảm thấy thể chất của cậu sẽ rất nhanh hồi phục.
Dạ Lăng Hàn mở cửa đi vào thì thấy Kỷ Nhiên đang sửa sang quần áo. Kỷ Nhiên mặc một chiếc sơ mi màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần rộng rãi thoải mãi, sắc mặt tốt hơn mấy hôm trước khá nhiều.
Trên mặt cậu đã có tí huyết sắc, ánh mắt cũng sáng ngời như ngày xưa. Thấy Kỷ Nhiên như vậy tâm trạng của Dạ Lăng Hàn cũng lên theo.
Hắn đi đến ngồi xổm trước mặt Kỷ Nhiên cười nói: "Sao hôm nay em dậy sớm thế?"
"Em thấy hôm nay thời tiết khá đẹp nên muốn ra vườn hoa ngồi chơi."
Lông mày của Kỷ Nhiên giãn ra, trên mặt lộ ra ý cười tươi rói.
Cậu mỉm cười: "Nằm trên giường lâu quá nên cảm thấy hơi khó chịu."
"Em ấy, không bao giờ ở một chỗ lâu được mà."
Dạ Lăng Hàn sủng nịch cưng chiều mà chọc nhẹ đầu mũi của Kỷ Nhiên.
Mấy hôm trước Kỷ Nhiên cứ buồn bã nằm trên giường, trên mặt không có cảm xúc gì, biểu cảm ảm đạm không thôi.
Dạ Lăng Hàn biết cậu đang nhớ con, lại sợ cậu nhớ thương thành bệnh nên khoảng thời gian này vẫn luôn trông nom cậu kĩ càng.
Cũng may Kỷ Nhiên vui vẻ trở lại rồi.
Dạ Lăng Hàn đưa Kỷ Nhiên đến vườn hoa, hai người dừng lại ở một chỗ khá đẹp.
Ánh mặt trời không quá gắt, phong cảnh tươi đẹp, thỉnh thoảng có vài bệnh nhân tản bộ qua.
Đây bệnh viện phụ khoa chuyên nghiệp, nơi này có rất nhiều bà bầu với chồng của họ, một bên chờ sinh còn một bên là đã sinh.
Thỉnh thoảng có mấy người bế em bé đi qua, đôi mắt của Kỷ Nhiên sẽ chăm chú nhìn theo bọn họ, đến khi họ đi xa mới thu hồi tầm mắt.
Kỷ Nhiên đang nhìn xem con trai đang ở đâu.
Thật lâu sau cậu mới nhìn thấy một cặp "vợ chồng" đang ôm bé con.
Bảo bảo thật sự đã khóc rất nhiều, giọng cũng không còn lớn nữa, giống như một con mèo nhỏ đáng thương.
Một tuần đã trôi qua nhưng bé vẫn giống y như lúc mới đẻ, khuôn mặt bọc trong chăn không lớn bằng một bàn tay, Kỷ Nhiên nhìn thấy mà trong lòng chua xót.
Cậu không nhịn được mà điều khiển xe lăn đi về phía cặp vợ chồng kia.
Nếu nói Kỷ Nhiên đang nhìn mọi người, thì Dạ Lăng Hàn vẫn luôn nhìn Kỷ Nhiên.
Đối với cảnh vật xung quanh Dạ Lăng Hàn không để ý lắm, hắn chỉ nhìn ngắm Kỷ Nhiên.
Nhìn thấy Kỷ Nhiên đột nhiên đi về phía đôi vợ chồng kia, Dạ Lăng Hàn lập tức đuổi theo.
Kỷ Nhiên đi đến trước mặt hai người họ, cố gắng nhịn để không đưa tay bế con.
Dạ Lăng Hàn vẫn còn đang ở bên cạnh, cậu không thể để lộ dấu vết được.
Ngón tay run rẩy của Kỷ Nhiên nắm chặt tay vịn của xe lăn, cậu hít sâu khống chế trái tim đang đập thình thịch, giả vờ hỏi thăm: "Sao đứa bé này vẫn khóc mãi vậy?"
"Gần đây đứa bé không thoải mái, vẫn cứ khóc không ngừng."
Người phụ nữ nhẹ nhàng vỗ về đứa bé, ôn nhu à ơi nhưng bảo bảo vẫn cứ khóc không ngừng.
Trước kia Dạ Lăng Hàn nghe thấy trẻ con khóc là thấy phiền muốn chết, nhưng thấy đứa bé trước mặt này khóc trái tim của hắn lại thấy hơi đau.
Hắn lại nhớ đến đứa con của hắn, đứa con đã chào đời lại không có cơ hội nhìn thế giới này một cái.
Dạ Lăng Hàn nhịn không được mở miệng nói: "Trẻ con khóc nhiều như vậy, bác sĩ có dặn gì không?"
"Bác sĩ nói đây là phản ứng bình thường, chỉ cần đợi đứa nhỏ thích ứng thôi."
Người phụ nữ thuận miệng nói dối, cô chỉ đợi thời cơ thích hợp để Kỷ Nhiên có thể bế đứa bé.
Kỷ Nhiên thuận thế nói: "Đứa bé trông thật đáng yêu, tôi có thể bế bé một lát được không?"
Người phụ nữ quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh sau đó quay sang nhìn Kỷ Nhiên, lúc này mới đưa đứa bé cho cậu.
Dạ Lăng Hàn không hề nghĩ tới rằng con của hắn đang gần hắn trong gang tấc.
Giây phút thân thể nhỏ bé ấy nằm trọn trong vòng tay của Kỷ Nhiên, đáy lòng cậu trào dâng hạnh phúc
một cách mãnh liệt.
Đây là con trai, là đứa con bé bỏng của cậu!
Thời điểm Kỷ Nhiên bế bé con, bé con đột nhiên ngừng khóc.
Bé con mở to mắt nhìn Kỷ Nhiên.
Kỳ thật lúc này trẻ con sẽ không nhìn thấy đồ vật gì, nhưng Kỷ Nhiên cảm thấy bé con đang nhìn cậu
"Thật lạ quá! Thằng bé không khóc nữa rồi!"
Người phụ nữ thật sự vui mừng lẫn kinh ngạc.
Cô là bảo mẫu phụ trách chăm trẻ con, mấy ngày nay bé con đã rất khổ sở, Vân Tùng mời rất nhiều bảo mẫu cũng không có hiệu quả, khiến thanh danh bao đời của công ty bảo mẫu phải nghi ngờ năng lực.
Nhưng Kỷ Nhiên lại có thể dỗ nín.
Đây là máu mủ ruột thịt nha.
Kỷ Nhiên cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của bé con, ánh mắt trở nên tham lam.
Cậu cúi đầu hôn nhẹ lên đôi tay nhỏ mềm mại của con, bé con bỗng nhiên mỉm cười.
Nụ cười bất chợt kia giống như một chiếc đèn trong đêm tối thắp sáng đáy lòng âm u của Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên nhịn không được rơm rơm nước mắt.
Dạ Lăng Hàn thấy một màn này xong, trong lòng lại thấy quặn đau.
Trong mắt của Kỷ Nhiên chỉ còn có bảo bảo, mọi thứ xung quanh chỉ là hư vô, chỉ có đứa bé trong lòng mới là sự tồn tại chân thật nhất.
"Tuế Tuế ——"
Nghe thấy Kỷ Nhiên nói cái tên này, Dạ Lăng Hàn bỗng dưng chấn động, trong mắt hắn tràn ngập lo lắng.
"Tuế Tuế" là nhũ danh hai người họ đặt cho con trai, ngụ ý là: Tuế Tuế bình an.
Dạ Lăng Hàn lo lắng mà nhìn Kỷ Nhiên, sợ cậu tức cảnh mà sinh tình.
Hắn vỗ nhẹ vai Kỷ Nhiên: "Để anh ôm đứa bé một lát."
Kỷ Nhiên lập tức khẩn trương, ôm chặt bé con trong lòng, như thể sợ Dạ Lăng Hàn sắp cướp đi đứa con của cậu.
"Nhiên Nhiên, em mau buông tay!"
Dạ Lăng Hàn sợ cậu làm đau đứa bé, muốn gỡ tay cậu ra.
Kỷ Nhiên đột nhiên mất khống chế: "Đừng động vào con của tôi!"