Chồng Tôi Là Siêu Biến Thái!

Chương 8: Sự độc chiếm của Đông Quân




"Hắn ta là ai? Sao em lại để hắn ôm em?"

Đông Quân vừa về tới căn hộ đã lôi Cố An vào trong, áp sát cô vào tường, gằn giọng tra hỏi.

"Liên quan gì tới anh?"

Cố An hất mặt, làm như tất thảy đều không phải chuyện của hắn. Đông Quân nghe từng câu từng chữ, tức đến xì khói đầu.

"Em là vị hôn thê của anh"

"Tôi không quan tâm, kể cả tôi có thích anh ấy cũng không cần anh quản"

Cố An nói nhiều như vậy, nhưng Đông Quân chỉ nghe lọt tai ba chữ "thích anh ấy". Hắn vốn không muốn dùng cách cực đoan nhất để có được cô, nhưng đây hoàn toàn là do cô ép.

Hắn đẩy Cố An ngã xuống chiếc ghế sô pha gần đó rồi nhanh chóng nằm đè lên thân thể nhỏ nhắn đang sợ hãi của cô.

"Tiểu An thích hắn ta sao?"

Đông Quân một thân tây trang, chiếc áo khoác vướng víu đã được hắn cởi bỏ, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng lấp ló những múi cơ bụng săn chắc.

Hắn đưa tay thuần thục cởi dần hàng cúc áo, thân hình nam tính khiến bao nữ nhân mê mẩn dần được hé ra.

"Không, mau dừng"

Cố An cố kéo thân thể ra khỏi đôi chân như gọng kìm của hắn nhưng vốn là điều không thể nào.

"Nếu Tiểu An thích hắn ta như vậy, anh bèn hủy hoại hắn ta đến khi nào em không còn thích hắn nữa"

Lời nói của Đông Quân làm Cố An như thất thần, người trước mặt cô giờ đây như đang mất trí.

Hắn luồn tay qua sau kéo khóa váy cô xuống rồi kéo phần thân trên của váy xuống đến eo để lộ phần ngực trắng nõn được bao bọc bởi một lớp nội y.

Cố An cố gắng vùng vẫy, cô hoảng loạn vô cùng.

"Không! Tôi không thích anh ấy. Thả tôi ra!"

Nhưng lời nói của Cố An giờ chẳng còn tác dụng gì nữa, hắn giờ đây như một kẻ điên bị sự ghen tuông làm mờ lý trí.

Hai tay hắn ghì chặt lấy hai đôi bàn tay nhỏ của Cố An xuống, Đông Quân cúi xuống bắt ép cô nhận lấy nụ hôn đầy mạnh bạo của mình.

Hắn hôn đôi môi nhỏ chán chê, rời đến phần cổ đánh dấu được hai nốt hồng hồng thì bên tai truyền đến tiếng khóc nấc của Cố An.

"Bảo bối...anh xin lỗi, anh có làm em đau không?"

Hắn sốt sắng dừng lại mọi động tác, lo lắng đến Cố An đang không ngừng nấc nghẹn.

Mặc dù nhìn cô bây giờ thực rất kiều diễm, đôi mắt to tròn rơm rớm nước mắt, quần áo xộc xệch bị hắn làm càn, cậu bé của hắn sớm đã không nhịn được. Nhưng thấy tâm can bảo bối khóc đến như vậy, hắn sao có thể tiếp tục.

"Cút! Anh mau cút đi!"

Đông Quân sau đó bế Cố An lên mặc sự vùng vẫy của cô, hướng tới phòng ngủ.

Hắn đặt nhẹ nhàng Cố An xuống giường, dịu dàng hôn lên trán cô an ủi.

"Anh xin lỗi, giờ anh sẽ đi, em ở đây nghỉ ngơi đi"

Đông Quân cũng không níu lại lâu, vội vàng về lại phòng mình.

Khi nãy quá kích động, hắn không kiềm chế được sự độc chiếm đó, nó như một loại bản năng vậy.

Hắn lôi từ hộc tủ ra một chiếc xích chân làm bằng loại kim loại Rodhi quý hiếm vô cùng.

Có lẽ bên sâu thẳm trong hắn vẫn có một loại cảm xúc độc chiếm với Cố An. Hắn luôn tự tĩnh tâm lại, cố gắng không dùng cách này để giữ cô lại bên cạnh, mỗi lúc như vậy, hắn đều nhìn chiếc xích chân này.

Chiếc xích chân quý hiếm này được bán đấu giá ở chợ đen. Hắn vừa nhìn đã nghĩ tới Cố An, tốn không ít tiền đem thứ này về.

Hắn thậm chí còn cho xây sẵn một căn biệt thự ngoại ô nếu cô có ý định rời xa hắn, nhưng đó chỉ là cho trường hợp xấu nhất thôi.

Đông Quân ngồi trên chiếc ghế tựa, đôi chân vắt chéo, cầm chiếc xích chân ngắm ngía kĩ càng.

"Tiểu An, em sẽ nhanh chóng yêu anh thôi"