Ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào khuôn mặt nhỏ của Cố An, cô khó chịu khẽ mở đôi mắt.
Chợt cảnh tượng xung quang làm cô trợn tròn đôi ngươi, bật dậy thật nhanh.
Cả Cố An và Đông Quân đều không mặc quần áo, cả thân thể đều trần trụi. Cô mở nhấc chiếc chăn lên lén nhìn xuống, bên dưới đập vào mắt cô là một vệt máu nổi bật giữa ga giường trắng.
"Tiểu An, dậy sớm vậy"
Đông Quân vẫn còn đang ngái ngủ, đôi mắt còn chưa mở, hắn choàng tay qua ôm lấy Cố An.
"Anh! Anh! Anh dậy mau cho tôi!"
Cố An tức giận với lấy chiếc gối đập tới tấp vào người hắn.
"Hửm? Chuyện gì lại làm cho vợ nhỏ tức đến vậy?"
"Anh còn hỏi? Đêm qua nhân lúc tôi không tỉnh táo anh đã làm gì tôi chứ? Giờ thì hay rồi"
Đông Quân khuôn mặt không cảm xúc, hắn còn cho rằng đó là chuyện không to tát gì, nghênh ngang trả lời
"Đâu phải anh chứ? Là em chủ động mà, vết tích đây nè"
Hắn kéo dần chiếc chăn ra để lộ cơ bụng sáu múi có dấu đỏ, có vết hằn móng tay, vết cào có đủ.
"Không tin em xem luôn bên dưới, còn nữa đây"
"Không...không cần"
Hắn định lấy tay kéo lộ phần thân dưới, Cố An nhanh tay chặn hắn lại. Cố An thực không nhớ mình đã không chính chắn với hắn như nào, hôm qua căn bản là quá say, không nhớ nổi.
"Tiểu An đừng lo, em làm mất đời trai của anh rồi, cùng lắm thì chịu trách nhiệm với anh thôi"
Cố An nhìn hắn khó hiểu, cô đáng ra mới là người nói câu đó.
"Vậy thì đổi lại là anh chịu trách nhiệm cũng được"
"Hôm nay anh cứ coi như chưa có gì xảy ra đi"
Khuôn mặt Đông Quân dần biến sắc, trở nên thâm trầm. Im lặng một hồi lâu mới quay ra nói với Cố An.
"Em định ăn sạch tôi rồi phủi mông rời đi sao, không dễ vậy đâu"
"Vậy rốt cuộc anh muốn gì chứ? Tiền, địa vị anh không thiếu, phụ nữ anh muốn phẩy tay là đến, sao cứ phải cố chấp với một cô gái ương ngạnh, ham chơi như tôi?"
Đông Quân rướn gần lên người Cố An, cô ngả dần về phía sau tránh né ảnh mắt như lửa đốt của hắn.
"Anh muốn đính hôn với em"
"Không được!"
Cố An nhất quyết từ chối lời đề nghị của hắn, nhưng Đông Quân có tính bá đạo, dùng cách bức người cũng không phải không dùng được.
"Vậy sao? Anh biết toàn bộ bí mật, nhất là việc em đập vỡ chiếc bình gốm cổ của mẹ em rồi đổ cho ba em, anh nghĩ chắc ba mẹ cũng sẽ muốn biết. Hơn nữa, nếu em không đồng ý, anh sẽ chèn ép những người xung quanh em đến khi em đồng ý thì thôi"
"Sao anh có thể ép tôi như vậy chứ?"
"Tiểu An đừng lo, chỉ là đính hôn thôi, hai năm sau nếu em không yêu anh, em có thể hủy hôn"
Cố An im lặng một hồi, điều kiện này cũng không hẳn là tệ, hai năm sau cô vẫn có thể hủy hôn với hắn.
Đông Quân đây một người mê Cố An như điếu đổ sao có thể chấp nhận hủy hôn. Nếu đến lúc đó cô còn muốn hủy hôn, hắn sẽ dùng mọi cách để ép cô kết hôn với hắn, kể cả là giam cầm.
....
"Ha ha! Trông mày đi hài vãi! Hôm qua vừa có chuyện gì đó với anh ta đúng không?"
Đào Đào nhìn thấy dáng vẻ đi khập khiễng của cô, vừa đi vừa kêu đau thì cười đến không ngớt.
"Còn cười được nữa, hôm qua uống hơi quá chén, lúc dậy thì chẳng còn nhớ gì nữa"
Cố An vì vừa xảy ra chuyện đó với hắn, sau khi ăn sáng xong liền bắt xe sang nhà Đào Đào tránh mặt.
Cố An ngồi trên ghế sô pha suýt xoa, tiểu huyệt nhức nhói vô cùng, quả thật hắn là một tên cầm thú đầy sức lực mới khiến cô đau đớn như vậy.
"Không sao. Tao với bạn trai tao cũng vậy mà, chỉ là không có đau đớn như mày thôi."
"Tao khác mày khác chứ. Tao là ngoài ý muốn thôi"
Đào Đào bĩu môi nhìn Cố An, khoanh tay châm chọc.
"Gớm, tao thấy ba mày cũng định hôn ước cho mày với ổng rồi. Chuyện sớm muộn thôi"
"Không nói chuyện với mày nữa"
Nói xong Cố An liền xách túi bỏ đi, bỏ lại Đào Đào khó hiểu ngồi chềnh ềnh trên ghế sô pha
"Đúng là con dở"
___
"An An, đi đâu vậy"
Một người đàn ông cao ráo, dáng người khá bắt mắt, khuôn mặt thoạt nhìn khá điển trai chạy tới vỗ vai Cố An.
"Triệu Hành đàn anh? Em đợi taxi thôi"
Triệu Hành là đàn anh khóa trên của Cố An, ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô đứng trong khuôn viên trường đại học, anh đã phải lòng cô.
Sau đó anh tìm kiếm khắp nơi thông tin về cô, anh thường xuyên đến thư viện lúc Cố An ở đó, lấy lý do chỉ bài làm quen với cô.
"Cẩn thận!"
Một chiếc xe máy chở hàng phóng nhanh qua, Triệu Hành nhanh tay ôm lấy Cố An.
Cố An ngại ngùng buông anh ra. Đông Quân ngồi trong chiếc xe Roll Royce đen bóng đỗ gần đó nhìn thấy cảnh tượng thì tức giận vô cùng, trán nổi gân.
"Cảm ơn anh"
"Không sao, xe anh đỗ ngay đây, để anh đưa em về"
Cố An chưa kịp lên tiếng trả lời, phía sau lưng đã có tiếng nói người đàn ông vọng lại.
"Vị hôn thê của tôi, tôi tự khắc sẽ đưa về"