Hai y tá đẩy giường đẩy đến giường giữa, nhìn cả gia đình đó, đối với tình huống thế này cũng đã thấy nhưng không thể trách, chỉ nhíu mày nói: "Lại đây đỡ sản phụ một cái đi."
Người phụ nữ giống như không nghe thấy.
Hai y tá tuổi không lớn, thấy thế sắc mặt có chút khó coi, mấy cô con gái đau lòng mẹ, chạy tới hỗ trợ.
Một người xốc chăn lên, hai người khác giúp y tá nâng người, một người nâng nửa người trên, một người nâng nửa người dưới, bận rộn đến đầu đầy mồ hôi.
Giang Nhu không nhịn được xoay đầu nhìn thoáng qua thì nhìn thấy gương mặt người sản phụ đó không còn tí máu, trắng bệch thậm chí có hơi nhuốm xanh.
Y tá tiến tới dặn dò người gia đình đó, "Vừa rồi cô ấy sinh ra m.á.u hơi nhiều, dùng không ít túi máu, lại đây nộp bù một ít tiền đi. Mặt khác, chú trọng vệ sinh cho sản phụ, cần giặt quần áo, nếu không dễ bị lây nhiễm."
Vừa nghe đến phải nộp bù tiền, sắc mặt của bà mẹ chồng và người đàn ông trung niên không tốt, vẻ mặt người đàn ông trung niên do dự đau lòng, ngược lại bà mẹ chồng trực tiếp đanh đá chỉ trích, "Rõ ràng là kỹ thuật của bác sĩ mấy người không tốt, sao còn đòi tiền của chúng tôi? Nên là các người đền tiền mới đúng, nếu cháu trai tôi xảy ra chuyện gì, các người đền nổi không?"
Hai y tá dường như cũng không bất ngờ với thái độ của gia đình này, lười dây dưa với bọn họ, liếc nhìn nhau rồi trực tiếp rời đi.
Giang Nhu đoán, hẳn là muốn đi tìm lãnh đạo.
Mà bà mẹ chồng và người đàn ông trung niên có lẽ tưởng các cô sợ, trên mặt lộ
ra vẻ đắc ý, bà mẹ chồng còn đuổi theo hai bước, la lớn: "Đền tiền cũng không thể ít, nếu không tôi sẽ đi báo công an đấy."
Thanh âm bén nhọn, cả hành lang lớn bên ngoài đều nghe thấy được.
Đứa nhỏ ngủ trên giường bên kia không dễ gì tiếng khóc mới nhỏ đi, đột nhiên nghe thấy tiếng hét to, sợ tới mức lại oa oa khóc lên.
Sắc mặt của người phụ nữ đó có chút khó coi, nhịn cơn tức vỗ đứa nhỏ dỗ dành.
Cố tình bà mẹ chồng còn càn quấy, quay đầu, không nói lý lẽ nói với cô ấy: "Bảo con cô khóc nhỏ tiếng một chút, cháu trai tôi còn đang ngủ đấy."
Tức giận đến mức thân thể người phụ nữ đó phát run, có lẽ là chưa từng thấy người như thế.
Người đàn ông trung niên khẩn trương ôm đứa con kêu: "Mẹ, miệng thằng bé há ra, có phải đói bụng hay không?"
Bà mẹ chồng không thèm dạy dỗ người nữa, vội nhìn cháu trai.
Ôm đứa nhỏ qua nói: "Mau, đánh thức vợ con, bảo cô ta đút sữa."
Lúc này người đàn ông trung niên dường như mới nhớ tới mình còn có một người vợ, vội đi gọi người phụ nữ nằm ở trên giường, cuối cùng vẫn là mấy cô cô gái nhìn không được, yếu đuối nói: "Mẹ đang ngủ."
Người đàn ông trung niên giống như không nghe thấy, tiếp tục kêu, còn xô đẩy hai cái, bà mẹ chồng mắng một tiếng, ôm đứa nhỏ trực tiếp tiến lên cuộn áo của người phụ nữ lên, nhìn thấy bộ n.g.ự.c khô quắt, đừng nói sữa, giống như ngay cả nước cũng không có.
Nhưng vẫn ôm đứa nhỏ qua, đứa nhỏ theo bản năng ăn hai miếng, sau đó hểnh cái mũi muốn khóc.
Bà mẹ chồng đen mặt, "Đồ vô dụng."
Quay đập lập tức mắng mấy cô gái, "Còn không nhanh về nhà đem nước cơm lại cho em trai tụi bây, để thằng bé đói bụng xem tao đánh c.h.ế.t chúng mày thế nào!"
Bốn cô gái đỏ vành mắt, vội xoay người chạy ra ngoài, thậm chí ngay cả cô bé trên lưng đứa lớn cũng giống như ý thức được cái gì, ủy khuất cúi đầu.
Bà mẹ chồng và người đàn ông trung niên ôm đứa nhỏ xoay quanh phòng bệnh dỗ dành, bà mẹ chồng nhìn thấy hai bao da rắn phình to ngay đầu giường Giang Nhu, một đôi mắt tam giác lóe ánh sáng ngó tới ngó lui.
Cũng may giường bệnh của Giang Nhu dựa vào bên cửa sổ, giường của cô cách vách tường cửa sổ kia hơn nửa mét, đồ để ở trong này, sau đó là giường sơ sinh và ghế.
Giang Nhu chú ý tới ánh mắt của bà ta, cúi đầu, sợ bị người ta quấn lên, nhưng trong lòng nghĩ chờ Lê Tiêu lại đây phải nói với anh việc này.
Cũng may đứa nhỏ trong lòng ngủ rất ngon, nghe thấy tranh cãi ầm ĩ, cũng chỉ vùi mặt vào trong lòng cô, cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Thấy mà Giang Nhu dở khóc dở cười, cảm thấy đứa nhỏ này quả thật ngoan vô cùng.