Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 76




Sau khi Giang Nhu chỉnh lý cho đứa nhỏ xong, không có bảo Lê Tiêu đưa về giường trẻ sơ sinh, mà thật cẩn thận ôm vào trong lòng, cũng không biết là có phải cảm nhận được đây là mẹ không, đứa nhỏ đó còn theo bản năng cọ vào cô.

Lòng Giang Nhu mềm nhũn, dường như nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi Lê Tiêu những vấn đề cụ thể như thời gian sinh ra, cân nặng của đứa nhỏ.

Sinh đứa nhỏ rất đau, lúc ấy khi nào sinh xong cũng không biết, buổi sáng tỉnh lại lúc ấy thân thể cùng giống như bị đào rỗng, ăn cơm xong lại ngủ.

Lúc này trong đầu mới nhớ tới.

Tuy rằng Lê Tiêu không thành thạo thay tã, nhưng những lời ty tá nói anh đều ghi tạc trong đầu, đứa nhỏ sinh vào rạng sáng hai giờ mười bảy, cân nặng là sáu cân một lạng, tuy rằng đầu không lớn, nhưng nằm trong cân nặng tiêu chuẩn, rất khỏe mạnh, cũng để mẹ ít bị đau khổ, là một đứa bé hiếu thảo.

Đứa trẻ nhỏ như vậy có thể nhìn ra có hiếu thảo hay không, Lê Tiêu không biết, anh chỉ biết là ánh mắt đầu tiên mình nhìn thấy đứa nhỏ này đã nhịn không được yêu thích trong lòng, tuy rằng bộ dạng không phải đẹp lắm, làn da vừa đỏ vừa nhăn, cái đầu còn có hơi nhọn.

Giang Nhu lấy tay nhẹ nhàng sờ nắm tay nhỏ của cô bé, còn chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

Lê Tiêu thấy thế, cũng trầm tĩnh lại.

Lấy cái ghế bên cạnh qua ngồi xuống, sau đó lấy ra một quyển từ điển nát không biết nhét vào trong túi khi nào, phía sau lưng biếng nhác dựa vào vách tường, vừa lật xem từ điển vừa cầm bút viết viết vẽ vời.

Bắt đầu nước tới chân mới nhảy.

Giang Nhu nhìn thoáng qua, nhịn không được bĩu môi, trong lòng mắng anh đáng đời.

Trước kia sau khi Lê Tiêu trở về từ bên ngoài thì thường xuyên cầm từ điển lật, Giang Nhu nhìn qua, đều là tên con trai nam, cái gì mà Vĩ A Hải, luôn luôn tâm niệm con trai, lúc ấy cô còn từng nhắc nhở một câu, anh không tin, nhất định nói nhà bọn họ đều sinh con trai.

Giống như không sinh được con trai thì có vẻ như anh không được vậy.

Nhưng lúc này, miệng cô vẫn nhắc nhở một câu, "Cũng đừng đặt Mai hay Hoa gì gì đó, rất quê mùa, nói ra đều xấu hổ."

Trong phòng bệnh rất im lặng, một nhà ba người ở giường giữa đã dọn đi, người phụ nữ ở giường cạnh cửa đang đưa lưng về phía bọn họ ngủ cho nên nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng.

Lê Tiêu trầm mặc một chút, liếc cô một cái, không nói chuyện.

Nhưng cây bút trên tay đã gạch bỏ mấy chữ ở trên chỗ trống.

Giang Nhu: "…"



Lấy thẩm mỹ của anh, cũng không nên ôm hy vọng gì với anh.

Lê Tiêu ngồi ở bên cạnh một lát rồi về nhà nấu cơm, trước khi đi, anh pha sữa bột của đứa nhỏ xong, lại chuyển xe trẻ em đến bên cạnh cô, để cô mệt thì thả đứa nhỏ xuống.

Giang Nhu thấy đứa nhỏ còn đang ngủ, lo lắng chờ sau khi cô bé tỉnh ngủ sữa bột đã lạnh, dứt khoát bỏ bình sữa vào trong ổ chăn che lại.

Lê Tiêu đi không bao lâu, cửa phòng bệnh lập tức bị đẩy ra từ bên ngoài, sau đó phành phạch kéo theo một đám người tiến vào.

Âm thanh có hơi ồn, đứa nhỏ ngủ ở trong lòng Giang Nhu nhỏ giọng rầm rì hai câu.

Giang Nhu nghiêng người về phía cửa sổ, tránh đi nguồn âm thanh tranh cãi ầm ĩ, sau đó dùng tay nhẹ nhàng vỗ m.ô.n.g nhỏ của đứa nhỏ trong lòng.

Cô nhóc rất vô tư, lại ngủ thiếp đi.

Nhưng người phụ nữ và đứa nhỏ ở giường đầu đều bị đánh thức, đứa nhỏ há mồm oa oa khóc lớn.

Người phụ nữ không thể không thức dậy dỗ.

Y tá đỡ thai phụ vào tức giận nói với người nhà đi theo: "Các người có thể nhỏ tiếng chút hay không, còn có người khác nữa."

Giang Nhu còn quen một người trong gia đình đó, chính là người đàn ông trung niên lúc trước vừa tới bệnh viện đã gặp được, lúc ấy cô và vợ anh ta tạm thời ở chung một phòng đợi sinh.

Như vậy xem ra, người nằm ở trên giường đẩy hẳn chính là vợ anh ta.

Lần này không chỉ có một mình người đàn ông trung niên, bên cạnh anh ta còn có bốn cô gái, người lớn nhất cũng đã cao xấp xỉ anh ta, trông mười bảy mười tám tuổi, nhỏ nhất được người chị cã cõng sau lưng, khoảng bốn năm tuổi.

Quần áo trên người mấy đứa nhỏ đều may vá lỗ chỗ, sắc mặt cũng không tốt, làn da ngả vàng, tóc khô héo.

Chăm sóc không tốt lắm.

Mà đứa nhỏ mới sinh ra sinh được một bà mẹ chồng tinh thần phấn chấn hưng ôm lấy, cười đến nếp nhãn trên mặt đều chồng lên, miệng dỗ dành, "Cháu trai cả của bà nội, cũng chờ được cháu tới rồi."

Người đàn ông trung niên trông mong đứng ở bên cạnh, điệu bộ thèm muốn, cười tủm tỉm nói: "Đứa nhỏ này để con."

Mấy cô con gái im lặng đứng ở bên cạnh, trên mặt nhìn không ra vẻ vui mừng nào.