Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 444




Kim Đại Hữu nhìn thấy bọn họ chạy tới, quay đầu nhìn, "Anh, An An cũng tới à?"

Kim Bách Hàn đứng lên, ngoan ngoãn chào người, "Chào dượng, chị."

An An đi tới, không nhịn được niết khuôn mặt nhỏ đầy thịt của cậu nhóc.

Kim Bách Hàn rất nghiêm túc nói: "Chị đừng niết, em là một người đàn ông rồi."

An An nghe vậy nở nụ cười.

Cảm thấy em trai thật đáng yêu, cũng không biết tính tình giống ai, rõ ràng mới sáu tuổi, nhưng tính cách cực kỳ nghiêm túc, cô nhớ tính tình của dì nhiều nhất chính là lạnh một chút, dượng thì với ai cũng nói chuyện hợp gu, sao lại sinh ra một nhóc cứng ngắc như thế?

An An hỏi cậu nhóc, "Em hi vọng mẹ sinh em trai hay là em gái?"

Tiểu Bách Hàn ngoan ngoãn trả lời, "Em trai hay em gái em đều thích, chỉ cần mẹ đi ra nhanh một chút là được."

Nói rồi lại lo lắng liếc nhìn cửa phòng sinh.

Lê Tiêu nhìn hai cha con, nói: "Còn chưa ăn nhỉ? Anh đi ra ngoài mua chút cơm, mọi người ở đây chờ trước."

Kim Đại Hữu không đói bụng, bây giờ anh ấy không có tâm tư ăn cơm, nhưng thấy đứa con trai còn nhỏ bên cạnh, bèn gật đầu.

Nghĩ đến Lê Hân còn trong phòng sinh, Kim Đại Hữu không nhịn được lo lắng, đứa bé này tới cũng coi như bất ngờ, anh ấy và Lê Hân đều đã làm hết biện pháp an toàn, không nghĩ tới lại mang thai, chờ sau khi phát hiện đã bốn tháng rồi, trước đây thân thể Lê Hân kém, sau khi kết hôn Kim Đại Hữu vẫn chăm cô, tuy rằng bây giờ tốt hơn rất nhiều, nhưng nếu như sẩy thai sẽ rất tổn thương đến thân thể, hơn nữa hai người cũng không muốn bỏ đứa nhỏ này.

Sau khi thương lượng, quyết định giữ lại đứa nhỏ này, cùng lắm nộp chút tiền phạt.

Trong phòng sinh dần dần truyền ra âm thanh, Kim Đại Hữu theo bản năng nhoài người nhìn vào trong phòng sinh, rõ ràng không nhìn thấy gì cả, nhưng cứ không yên lòng.

Lê Tiêu đi rồi, An An đi tới bên cạnh em trai.

Tiểu Bách Hàn lo lắng hỏi: "Chị, lúc nào mẹ mới có thể đi ra ạ?"

An An cũng không biết, nhưng vẫn an ủi: "Nhanh thôi, trước đây khi dì sinh cũng phải rất lâu, đừng lo lắng."



Nói xong dời sự chú ý của cậu nhóc, hỏi: "Có nghĩ ra tên của em trai em gái chưa?"

Tiểu Bách Hàn vội vàng gật đầu, "Nghĩ rồi ạ, nếu như là em trai, cha nói gọi là Kim Tùng Thần, nếu là em gái, đặt Kim Hi Nguyệt, mẹ còn nói, họ của cha đặt tên nào cũng không hay."

An An nghe xong bật cười, sờ đầu nhỏ của cậu nhóc.

Ba người đợi ở cửa một lúc, Lê Tiêu còn chưa trở lại, ngược lại chờ được Giang Nhu tới, lại qua mười mấy phút, Đổng Minh Minh dẫn theo thím Thạch cũng tới.

Giang Nhu và Kim Đại Hữu đứng ở cửa phòng sinh nói chuyện, hỏi tình huống cụ thể của Lê Hân, sau đó biết buổi trưa Lê Hân vỡ nước ối, cô ấy không chỉ một mình lái xe tới bệnh viện, còn bình tĩnh gửi tin nhắn cho Kim Đại Hữu, bảo anh ấy xế chiều đi đón con.

Cuối cùng bình tĩnh tìm bác sĩ, chờ lúc Kim Đại Hữu chạy tới, cô ấy đang nằm ở trên giường chờ sinh.

Giang Nhu nghe xong cũng không biết nói cái gì cho phải, "Quá to gan, chờ em ấy đi ra chị sẽ nói chuyện với em ấy."

Kim Đại Hữu nhìn phòng sinh, cái trán sốt sắng đến mức luôn đổ mồ hôi.

Cuối cùng Lê Tiêu cầm vài phần cơm về, tất cả mọi người ăn qua loa một chút, đợi đến hơn chín giờ tối, Lê Hân rốt cục cũng đi ra.

Kim Đại Hữu tới trước xem Lê Hân, Giang Nhu thì lại nhận tã lót trong tay y tá, An An liếc mắt nhìn, cảm thấy em gái thật nhỏ, đỏ hỏn, con mắt không mở ra được.

Tiểu Bách Hàn cũng chạy tới, tha thiết mong chờ ngẩng đầu lên, An An thấy vậy, ôm tới gần cho cậu nhóc xem.

Cửa phòng sinh vô cùng náo nhiệt.

Buổi tối Kim Đại Hữu ở lại, Tiểu Bách Hàn theo An An bọn họ về nhà, cậu nhóc rất hiểu chuyện, không khóc không ầm ĩ, trước khi đi còn nói với Kim Đại Hữu: "Cha, cha phải chăm sóc cho mẹ thật tốt."

Kim Đại Hữu sờ đầu cậu nhóc.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng An An đã theo mẹ tới bệnh viện thăm dì và em gái, trong phòng bệnh, Lê Hân nằm ở trên giường, mỉm cười nhìn Kim Đại Hữu ôm con gái vỗ ợ sữa.

Tiểu Bách Hàn chạy tới, hiếm thấy không có yên tĩnh trầm ổn như lúc bình thường, ngước đầu đi theo phía sau Kim Đại Hữu xem em gái, trên mặt hết sức vui vẻ.

Giang Nhu ngồi một lát rồi rời đi.