Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 443




Hôm nay là thứ sáu, bắt đầu từ buổi chiều An An đã có hơi sốt ruột, mỗi tiết tan học cô đều phải xem điện thoại một chút.

Buổi trưa dượng nói trong nhóm chat gia đình là dì sắp sinh, nhưng đến bây giờ vẫn luôn không có tin tức, cũng không biết tình huống thế nào? Gửi tin cho mẹ, mẹ cũng không trả lời cô.

Buổi chiều tiết thứ tư, An An cũng không tâm tư nghe gì.

Cho tới sau giờ học, An An vội vàng xách cặp đã sớm thu dọn xong xông ra ngoài.

Trân Trân ở đằng sau gọi cô, cô cũng không để ý tới, chỉ vẫy tay chạy.

Lúc An An chạy đến cửa lớp học, phía sau truyền đến tiếng của Nhạc Nhạc,

"An An ——"

Bây giờ vóc dáng cậu rất cao, đã hơn một mét tám, vài bước đã đuổi kịp cô, đến trước mặt hỏi: "Sao hôm nay chạy nhanh vậy?"

An An vỗ đầu một cái, "Ai nha, em quên nói với anh, ngày hôm nay em không thể cùng về với anh được. Hôm nay dì em sắp sinh em bé, bây giờ em phải đến bệnh viện."

Nói xong nhét cặp sách phình to nặng nề vào trong lòng cậu, "Anh cầm giúp em trước, ngày mai em lại tới tìm anh cùng làm bài tập."

Nói rồi xoay người chạy đi.

Nhạc Nhạc ôm cặp sách nhìn bóng lưng chạy đi xa của cô, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Em đi chậm một chút."

"Biết rồi."

Đợi khi không thấy người, bạn học của Nhạc Nhạc mới đuổi theo cậu, vỗ bả vai cậu một cái, thở hồng hộc nói: "Làm sao, không đuổi kịp tiểu thanh mai à?"

Gương mặt tuấn tú của Du Bá Khanh đỏ ửng, "Tiểu thanh mai cái gì? Không cho nói như vậy."

Mấy cái từ thanh mai trúc mã đó, nghe giống như là có một chút ý tứ gì khác, An An còn nhỏ, bây giờ cũng không hiểu cái gì.

Bạn học của cậu không nhịn được cạn lời, "Con gái người ta cũng không thẹn thùng như cậu, cậu cứ rề rà đi, chờ tiểu thanh mai của cậu bị người ta theo đuổi, xem cậu có hối hận không?"



Cậu cũng biết, Lê Thanh Thù ở trong trường học bọn họ được chào đón cỡ nào, lúc trước vừa vào trường đã thăng thành hoa khôi trường, mọi người còn âm thầm nói, đàn chị hoa khôi trường trước đó may là thi đại học rời đi rồi, nếu không danh hiệu bị đàn em cướp đi, vậy cũng quá lúng túng.

Có điều vẻ ngoài của Du Bá Khanh cũng rất tuấn tú, năm lớp 11 cậu chuyển trường tới, khi đó trường học đã chọn ra hotboy, là một học sinh của lớp 11/5, có điều ở trong lòng mọi người, người đẹp trai nhất vẫn là Du Bá Khanh của lớp bọn họ.

Kết quả học tập xuất sắc, tính cách tốt, vẻ ngoài còn cực kỳ đẹp trai, rất nhiều nữ sinh thầm mến cậu, chỉ có điều rất đáng tiếc, cậu đã có người mình thích rồi, bởi vì hai người chơi thân, cậu bạn kia biết ban đầu Du Bá Khanh vì Lê Thanh Thù mới chuyển trường tới.

Du Bá Khanh nghe xong không nói lời nào.

Một bên khác, An An sắp tới cửa trường học, sau đó lập tức nhìn thấy cha đậu xe ở bên cạnh.

Vội mở cửa xe sau đó ngồi lên, "Cha ——"

Lê Tiêu liếc mắt nhìn từ sau kính, hỏi: "Cặp sách của con đâu?"

"Vừa nãy gặp Nhạc Nhạc nên đưa cặp sách cho anh ấy, con có vài bài không biết, định ngày mai hỏi Nhạc Nhạc."

Lê Tiêu nở nụ cười, "Cha thấy con muốn tới nhà Nhạc Nhạc ăn đồ ngon thì có."

An An bị đoán trúng tâm tư, buồn bực trừng cha một cái.

Lê Tiêu cười hỏi tình hình gần đây của cô, An An bèn nói cuộc sống học tập hai tuần này với anh, bây giờ cô học trường trung học phụ thuộc, trường trung học phụ thuộc vẫn như trước đây, quản lý theo kiểu khép kín, nửa tháng học sinh mới được nghỉ một lần.

Sau khi An An tốt nghiệp cấp hai thì đã xác định con đường sau này mình phải đi, cô muốn thi đại học trong nước, vì thế trường học quốc tế lúc trước không quá thích hợp với cô, trường học quốc tế bám sát hình thức dạy học nước ngoài, thi đại học trong nước sẽ có độ khó nhất định.

Cho nên cô lựa chọn trường trung học phụ thuộc mà trước đây dì từng học.

Áp lực ở trường trung học phụ thuộc rất lớn, trước đây ngoại trừ lên lớp, An An còn có thế bớt thời gian phát triển sở thích của mình, nhưng sau khi học trường trung học phụ thuộc, thời gian cũng không đủ dùng, có điều trái lại, kiến thức cô học được càng vững chắc hơn.

Sau khi Nhạc Nhạc biết cô học trường trung học phụ thuộc, cũng theo qua đây.

Lê Tiêu lái xe chở cô tới thẳng bệnh viện, lúc hai người tìm tới phòng sinh, Kim Đại Hữu đang lo lắng dạo quanh cửa, Kim Bách Hàn sáu tuổi ngoan ngoãn ngồi ở trước ghế làm bài tập, thỉnh thoảng nghiêng đầu qua liếc mắt nhìn, gương mặt nhỏ chau mày lại, dáng vẻ hết sức nghiêm túc.

An An chạy tới, kêu một tiếng, "Dượng, Hàn Hàn."